- Góc nhỏ trái tim
Viết cho má những điều con chưa từng nói
Ngày: 29/10/2015
blogradio.vn - Má ơi, giờ đây khi con đã lớn khôn, mười chín năm, không quá ngắn nhưng cũng chưa phải là dài cho chuyến hành trình của cuộc đời, con vẫn mong có má luôn bên cạnh, chở che, dẫn dắt con đến cuối chặng đường. Con mong má luôn nhiều sức khỏe, hạnh phúc để có thể chứng kiến sự trưởng thành của con cũng như để con có cơ hội báo hiếu và phụng dưỡng, má nhé!
***
Hôm nay con mượn những dòng chữ này nói lên suy nghĩ, tình cảm của con vì chỉ khi viết trên giấy con mới có đủ can đảm để trải hết lòng mình. Từ nhỏ tới giờ, con chưa một lần bày tỏ tình cảm cho má phải không? Má có thắc mắc tại sao không? Có bao giờ má buồn hay tủi thân vì con người ta thì luôn nói những lời yêu thương ngọt ngào như là “Con yêu mẹ lắm”, hay là những câu đại ý như vậy, còn con thì không. Xin má đừng buồn nhé. Con không thể cất ra lời yêu thương đó không có nghĩa là con không hề thương má. Con thương má nhiều hơn tất cả những gì má đã nghĩ, chỉ là con chưa bao giờ nói ra.
Lẽ ra đối với ba hay má - người đã sinh ra con, con đều phải dành tình cảm như nhau, nhưng không hiểu vì sao trong thâm tâm tình thương con luôn nặng về dành cho má, ba đừng buồn con nha! Những khi ba má có cãi vã hay hiểu lầm, không biết là ai đúng, ai sai nhưng con vẫn đứng về phía má, dẫu biết ba vẫn có lí lẽ của mình đó! Chắc có lẽ là do từ khi con bắt đầu biết ý thức, con đã thấy sự vất vả nhọc nhằn mà má phải gánh vác để nuôi sống gia đình. Con nói vậy không phải là ba không làm gì, con biết ba là người đàn ông trụ cột trong gia đình, luôn làm những công việc nặng nhọc, còn má chính là người đem sức lao động đó thành sản phẩm, để có thu nhập cho gia đình mình.
Nhớ những ngày đó, mới tờ mờ sáng má đã phải dậy sớm để ra vườn chặt chuối, còn ba thì gánh về nhà để má chở đi, một lần ba gánh những bốn buồng chuối. Con lúc đó chỉ biết lon ton chạy theo, chẳng theo giúp được gì cho ba má cả. Nhìn vào nhiều người sẽ thấy ba vất vả, nhưng có biết mới hiểu,ba gánh vào má sẽ là người chất những gánh chuối lên xe máy để chở tới vựa bán. Mỗi xe chuối má chở cả tạ chuối, còn phải tranh thủ đi buổi trưa nắng để còn quay về kịp một chuyến nữa. Vựa chuối cách nhà gần hai mươi cây số mà má phải đèo một xe chuối nặng như vậy đi giữa trưa nắng. Có nhưng hôm, má đi về lúc trời đổ mưa to, người má ướt hết. Về tới nhà trông má tiều tụy vô cùng, cũng không kịp thay đồ để khỏi nhiễm nước mà lật đật nói rằng “Vô cho má tô cơm, chan canh cho má chứ má nhai không nổi đâu”. Lúc đó con chỉ biết đi nhanh lấy cơm cho má, quay mặt đi khóe mắt cũng đã nhòe. Hình như má chưa bao giờ thấy con khóc phải không? Không phải là con không khóc đâu, con là người rất dễ mau nước mắt, chỉ là con không bao giờ dể cho má biết mà thôi. Con muốn má luôn có suy nghĩ tốt về con gái: rằng con gái má đã lớn, đã biết suy nghĩ, và còn mạnh mẽ nữa.
Nhà mình chỉ có mỗi hai chị em là niềm an ủi của ba má, để ba má dẫu sống xa con nhưng vẫn luôn có động lực. Chị Hai từ nhỏ do sức khỏe không tốt nên đã phải sống với ngoại, không được sống với ba má nên có lẽ con cảm nhận được tình cảm ba má dành cho con có hơn “một chút thôi”. Con cảm thấy may mắn vì điều đó. Nhưng nhiêu đó đủ để con cảm thấy vui rồi, cũng vì vậy mà khi lớn lên tính cách Hai cũng khá trầm, má luôn nhắc nhở rằng “Chị từ nhỏ không được sống gần ba má hơn con nên con phải biết quan tâm, thông cảm cho chị hơn”. Do thể trạng chị không được tốt như con do hồi nhỏ chị bị sốt một trận rất nặng nên lớn lên sức khỏe cũng không khỏe mạnh được như con. Vì vậy, khi mà đã có khả năng giúp đớ được ba má thì chị thường sẽ là người ở nhà lo việc bếp núc, còn con luôn là người theo ba má ra vườn để phụ giúp.
Con rất muốn giúp được việc gì đó cho ba má, dù nhỏ hay lớn lao, chỉ cần đỡ đần được cho má là con cảm thấy vui rồi. Những việc nặng nhọc mà ngày ngày má hay làm giờ đây con có thể giúp má được rồi: con có thể giúp má gánh chuối (chỉ được hai buồng thôi) vì con không thể trơ mắt đứng nhìn má còng lưng trong khi con đã lớn rồi, cũng cao hơn má nhiều rồi. Má đừng hỏi “Con gánh có nặng không”, hay nói rằng “Con gánh không quen đâu, để đó má gánh cho”, con thấy nặng lắm chứ, thế con mới biết má đã phải gánh sức nặng này bao nhiêu năm, bây giờ con đã có khả năng, chỉ cần giúp được má là con đã thấy mãn nguyện rồi, lúc đó sẽ không cảm thấy nặng nữa. Con muốn má dần dần sẽ cảm nhận được thành quả - đó là sự trưởng thành của con gái của má, con đã lớn và sau này sẽ đỡ dần cho má, những việc mà con có thể.
Sự vất vả của ba má hôm nay đã được đổi lại bằng việc hai chị em con đã vào được Đại học, con biết má rất vui và hãnh diện vì điều đó. Chị Hai giờ cũng đã học năm cuối, đã sắp sửa ra trường rồi, chỉ còn lại nỗi lo là con thôi. Nhiều lúc con cảm thấy nản với việc học này, nhưng nghĩ đến ba má, con lại tiếp tục cố gắng. Đôi lần con tự hỏi mình đã thật sự chọn đúng nghề cho tương lai chưa, có chọn sai nghề không, con nên ưu tiên tương lai hay đam mê của mình. Cuối cùng con cũng đã quyết định theo nghiệp giáo, một phần vì nghề giáo lúc nào cũng cần, một phần vì má cũng mong muốn con học xong sẽ về ở gần với má, con nghĩ vậy cũng hay.
Ngay lúc này đây, con thèm được về nhà, được gặp má, được ngồi quay quần bên mâm cơm, thềm được tận hưởng cái không khí gia đình. Mỗi lần nghỉ hè, hay mỗi dịp lễ Tết về nhà là mỗi lần con hỏi má: “Con thấy sống như thế này là được rồi, con không cần giàu có, cũng không cần nhiều tiền bạc, con chỉ muốn được sống với ba má mãi như thế này. Hay là má cho con ở nhà phụ giúp má nha!”. Lúc đó má đã nói rằng “Nuôi con lớn tới chừng tuổi này mà còn dám có suy nghĩ đó, đời ba má đã vất vả rồi, đời con phải ráng học để có tương lai”.
Má ơi, giờ đây khi con đã lớn khôn, mười chín năm, không quá ngắn nhưng cũng chưa phải là dài cho chuyến hành trình của cuộc đời, con vẫn mong có má luôn bên cạnh, chở che, dẫn dắt con đến cuối chặng đường. Con mong má luôn nhiều sức khỏe, hạnh phúc để có thể chứng kiến sự trưởng thành của con cũng như để con có cơ hội báo hiếu và phụng dưỡng, má nhé!
ThuNT(sưu tầm)
Tin liên quan