- Cám ơn Người - bạn đồng hành của con!
Thuở nhỏ con vẫn tự hỏi, tại sao Người luôn có một vẻ mặt “khó coi” mỗi khi ngủ, đó là cái nhíu mày nhăn trán thật khó tính.
Chỉ
tới khi khôn lớn con mới hiểu thêm từng chút từng chút cái nhíu mày đó,
dù con biết cả đời mình chắc chẳng bao giờ con hiểu hết.
Là
những tháng năm cùng mẹ đón lấy từng khó khăn thuở ban đầu của hai
người khi mới bước vào cuộc sống gia đình, những món nợ oằn vai khiến ấu
thơ con Người không theo từng bước, quãng thời gian từng khiến con giận
Người nhiều thật nhiều bởi con chẳng có Người ở bên như chúng bạn.
Là những chuyến xa nhà, xa vợ, xa con.
Là những muộn phiền chỉ biết thở dài từ hai bên nội ngoại.
Ký ức ấu thơ con, những kỷ niệm với Người không nhiều nên vì thế luôn luôn rõ nét.
Những
chiều mùa mưa sấm nổ đì đùng, Người sẽ vẽ ông ù lên trang giấy cũ thật
xấu xí, để con ngắm nghía mà hí hoáy bôi thêm những vệt bút chì làm ông ù
chưa bao giờ là kẻ đáng sợ.
Những tối mù mịt Người bắt con phải tự cầm đèn pin đi ra WC của khu cách nhà hơn chục mét.
Những
buối sớm chở con ngồi đằng sau trùm áo mưa sang gửi ông bà, Người sẽ
bảo con chìa tay hứng vài giọt mưa, nhưng không phải để nghịch, mà để
vẫy tay sang đường dạy con trái phải.
Người
chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ khen món nào ngon hơn món trứng chưng cà chua
lõng bõng nước mà cả Người và con đều thích mê cho tới tận bây giờ, món
ăn duy nhất Người đã dạy con châm lửa bếp dầu tự làm khi ở nhà một
mình.
Là
lần đầu tiên con hét toáng lên trong toilet khi biết mình đã thành
thiếu nữ. “Bố ơi, cứu con với!”. Đến khi nghe tiếng Người sốt sắng bên
cửa mới nhớ ra cần gọi Mẹ.
Những chuyến đi xa đầu tiên của con, Người là bạn đồng hành.
Những buổi cà phê chuyện trò, những suất phim Người dễ ngủ quên trong rạp.
Và cả những ngày Người khoác bộ đồ lạ lẫm trong bệnh viện…
…
Con
may mắn khi trong mọi quyết định, gần như luôn được ủng hộ và nếu có
thể sẽ là định hướng, như một phần thưởng cho những phần thiếu ngày bé
con.
Ngoảnh
đếm những mùa đi qua, chỉ vài năm nữa con sẽ chạm tuổi ba mươi, Người
cũng sẽ đến khi chẳng còn đếm tuổi mà chỉ đong bình an qua từng ngày
tháng.
Mỗi
ngày đi xa, con hiểu thêm Người mỗi chút, và thấm thêm lời Người rằng
trở về mới là điều kỳ diệu và bình yên thực sự. Để ngày trở về, trong
cái nhíu mày của Người khi nhìn con lấm lem bụi đường, trong cái thở dài
của Mẹ khi con lăn kềnh ra giường ngủ, con biết dù mình có cứng đầu
ngang bướng và bền bỉ ra sao trong mỗi hành trình, con vẫn là con nhóc
hậu đậu đang cuộn tròn ngủ say dưới bóng cây Cha Mẹ.
Cảm ơn Người thật nhiều, Bạn Đồng Hành của con!
- Con gái nhỏ
- Ba ơi ở trên thiên đường ba có khỏe không ba?
Ba thương yêu của con!
Thế
là cũng gần 6 năm ba rời xa 3 mẹ con con mãi mãi,nhanh thật đấy, cũng
vào khoảng thời gian này 6 năm về trước con vẫn đang thức đêm cùng Ba
xem bóng đá.Vậy mà giờ đây… Có nhiều khi con cứ nghỉ tất cả chỉ là giấc
mơ, và con luôn hy vọng giấc mơ đó có thật để rồi khi con tỉnh dậy con
có thể được nhìn thấy ba mỉm cười, để được ba gọi với cái tên thân mật
< con gái cưng >. Nhưng sự thật vẫn là sự thật đau lòng phải không
ba. Ba xa con thật rồi.
Giờ
đây con mệt lắm ba à, thời gian qua con đã cố gắng tỏ ra là mình mạnh
mẻ không sao cả, những khi gặp vấn đề gì con luôn mỉm cười và cố gắng tự
giải quyết 1 mình, bởi con biết rằng con không thể tỏ ra yếu đuối, con
buộc phải mạnh mẻ phải không ba? Sài Gòn là nơi mà ba đã nuôi dưỡng ước
mơ cho con từ nhỏ. Vậy mà giờ đây con mệt lắm ba ơi, con thấy sợ hãi với
1 Sài Gòn vội vã ,bon chen và ồn ào qúa. Con đã khóc vì cảm thấy quá
lạc lõng, bơ vơ giữa biển người rộng lớn như không có con ở trong đấy,
dường như những ước mơ hoài bảo của con đang bị cụt lối, tắc đường. Mỗi
khi đêm về nghỉ lại những chuyện đã qua con luôn thấy tức ngực cái cảm
giác bị đè nén đến mức không thể thở nổi, có lẻ giờ con mới phần nào
hiểu được. Con đã từng rất giận ba, lúc trước con luôn tự hỏi bản thân
rằng tại sao ba lại bỏ con đi trong lúc con cần ba nhất, 16 năm sống
cùng ba ,con đã quen với việc được ba cưng chiều, được ba che chở. Vậy
mà ba lại rời xa con trong lúc còn 2 ngày nữa là con thi vào lớp 10 và
chị gái con thì thi đại học, ba mặc cho 3 mẹ con con có có đau khổ đến
thế nào, mặc cho 2 chị em con có gọi tên ba lần này đến lần khác, mẹ
ngồi bên ba hôn lên gò má đã bao ngày vất vả của ba nhưng ba vẫn không
tỉnh dậy, ba ơi… Nhưng không hiểu tại sao rõ ràng là giận ba như vậy
nhưng mỗi khi nhớ tới ba, con lại cố kìm nén những giọt nước mắt chực
tuôn trào nơi khóe mắt, con biết ba luôn yêu ba mẹ con, ba không hề muốn
ra đi nhưng có lẻ số phận là thế, con xin lỗi vì đã giận ba, ba hãy tha
lỗi cho đứa con ngỗ ngược này ba nhé.
Ba ơi ở trên thiên đường ba có khỏe không ba?
Ở nơi đó có bình yên và hạnh phúc đến nổi ba đánh đổi nó với chúng con vậy ba?
Ở nơi đó ba liệu còn có nhớ mẹ và chị em con không ba?
3
mẹ con con nhớ ba nhiều lắm nhớ những bữa cơm thân mật của gia đình
mình,nhớ những buổi chiều được nghe tiếng xe của ba rẻ vào cổng, nhớ đôi
mắt hiền từ nhưng đầy cương nghị của ba, ba luôn dạy 2 chị em con phải
sống ngay thẳng và luôn phải đứng vững trên đôi chân của mình.
Nhớ nhớ ba lắm ba ơi!
Ở nơi nào đó ba hãy luôn dõi theo bước đường của 3 mẹ con con ba nhé.
Ba
biết không, một đứa cứng đầu như con lại luôn cho rằng mình có thể chịu
đựng vượt qua tất cả và không cần đến sự giúp đỡ của ai, nhưng khi mệt
mỏi nhất con mới nhận ra rằng con nên giải bày những phiền muộn tới
những người yêu thương quan tâm tới mình, và người con luôn nghỉ tới đầu
tiên là mẹ ba à, khoảng thời gian này có lẻ là lúc con bước vào giai
đoạn trưởng thành, vì thế con càng cảm thấy thiếu thốn tình cảm hơn nữa,
con đã biết cách mở lòng , đã biết cách để chia sẽ cũng mẹ, những lúc
con yếu lòng, mẹ đã cho con những lời khuyên những lời động viên giúp
con giải tỏa tâm lý và không còn suy nghỉ tiêu cực nữa. Mới đó thôi mà
con đã trải qua 6 năm không có ba bên cạnh, 6 năm là 1 quảng thời gian
không dài nhưng con biết con phải học cách làm quen với điều đó, học
cách dựa dẫm vào mẹ, học cách không ghen tị với bạn bè. Giờ đây con đã
là cô sinh viên năm 2 của 1 trường đại học – 2 năm không phải là thời
gian dài nhưng nó đủ để thay đổi tương lai của mỗi người, bước vào giảng
đường đại học có biết bao khó khăn đang chờ đợi trước mắt, đầy rẫy
những cám dỗ của cuộc sống nhưng cũng không thiếu những cơ hội đặt ra
cho con ba ạ. con đã và đang cố gắng để thực hiện được những ước mơ của
mình và xây dựng những nền tảng đầu tiên trên con đường mà con đã chọn.
Ba
- nếu được sinh ra một lần nữa con vẫn muốn được là con được là em,
được sống dưới một mái nhà, được trải qua vui buồn sướng khổ cùng với
gia đình mình, con sẽ cố gắng để ba mẹ và chị không phải bận lòng vì
con. Sài Gòn chuyển mùa rồi ba ơi, không khí này làm con nhớ nhà nhiều
lắm, 16/6 ngày dành cho ba, con muốn gửi tới ba những lời thân thương
nhất, ở nơi đó bình yên ba nhé.
Yêu ba!
Con
sẽ không cầm roi mây, quất vào mông con trai mình như bố đã làm. Vì như
thế, người ngoài sẽ đánh giá con không tốt và con trai con chắc sẽ đau
như những trận đòn con đã trải vì lười học, vì mải chơi, vì không lễ
phép với người lớn và vô vàn lí do khác... Nhưng con hiểu vì sao bố làm
thế và thông cảm bố ạ. Bố nghiêm khắc, bố muốn con nên người. Bố muốn
mỗi lằn sâu là một lần con nhớ những sai trái mình đã gây ra để con
không bao giờ tái phạm lần nữa.
Đúng
bố nhỉ? Đứa trẻ như con ngây thơ dần dần chai lì với đòn roi và lớn lên
từ những vết xước... Và con biết, sau mỗi lần vụt... Lòng bố như bị xát
muối, chẳng kém gì những đau đớn da thịt con đang chịu. Thậm chí nó còn
xót xa hơn. Bởi lẽ bố đang phải làm đau máu mủ của bố... Những giọt
nước mắt bố chảy vào trong và bố vẫn lặng nhìn con khôn lớn... Bố không
nói, chỉ hành động, chỉ điểm cho con rằng con sai ở đâu... Con cảm ơn bố
vì điều ấy!
Sau này con làm bố...
Con
sẽ không hút thuốc những lúc con ưu phiền vì gánh nặng gia đình...
Thuốc lá có hại cho sức khỏe, làm cho bố con hao gầy, ho lao... Cũng
thật may là vì con bố đã cai thuốc... Chỉ vì khói thuốc làm tăng những
cơn ho mà con hay gặp phải... Đó là điều con khâm phục ở bố... Chỉ có
điều con sẽ ko hút thuốc ngay từ đầu bố ạ, để khỏi phải gian nan, nhọc
nhằn cai nghiện với kẹo cao su, với cà phê và những đêm dài mất ngủ!
Sau này con làm bố...
Con
sẽ dạy con cái yêu nghề nông... Bố bảo rằng nghề nông vất vả... Sống
với nó chỉ biết bùn đen... Nhưng không có những người nông dân như bố,
ai sẽ nuôi con lớn như bây giờ... Con sẽ ăn gì để đi học?
Sau này con làm bố...
Sẽ
chỉ nuôi 1 đứa cho đỡ nhọc... Con ích kỉ phải không? Vì con rút kinh
nghiệm từ bố... 2 anh em con chạnh chọe nhau, hại bố mẹ phải lo nghĩ,
nếp nhăn bố dày lên còn lũ chúng con thì cứ như thế mãi... Lớn cả rồi và
vẫn chưa khôn!
Sau này con làm bố...
Có
một điều chắc chắn con sẽ làm, sẽ yêu thương những đứa trẻ của con như
cách bố yêu thương chúng con mỗi ngày, lai chúng đến trường, đón đưa giờ
tan lớp và dạy chúng cách trân trọng, yêu thương những gì mình có... Sẽ
dạy chúng yêu bố của con!
P/S:
Chưa chắc bố đọc được những dòng này, vì bố không mong con trai bố mộng
mơ và ngây ngốc nhưng con sẽ mạnh mẽ theo cách của riêng con và yêu bố
theo cách con đã chọn! Cảm ơn bố mẹ đã dành cho con những thứ thiêng
liêng nhất!