Quay lại với cafe một mình, với máy tính và những cảm xúc linh tinh. Vâng, tôi ổn!
- Chợt nhận ra mùa thu đã đến!
Tác giả: Diệp Hương
Giọt nắng vàng đầu tiên xuyên qua tán
lá rọi vào mắt làm em nheo mắt ngước nhìn. Buổi sáng thức giấc, bước ra
ngoài thấy trời se lạnh, lần đầu tiên sau những ngày hè oi ả có cảm
giác lành lạnh của hơi sương…em chợt nhận ra mùa thu đã đến.
Ngày nào cũng đi trên con đường này
mà em không nhận ra sự chuyển mình của đất trời sang thu. Sáng nay … chỉ
qua một đêm thôi mà dường như mọi thứ đã thay đổi.
Mùa thu đã đến…ngoài trời những chiếc
lá vàng trao lượn từ trên cành cao rồi đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất vô
tình đậu trên vai em. Đỡ lấy chiếc lá lật qua, lật lại ngắm nghía chiếc
lá mềm mại và mỏng manh như người thiếu nữ trong tà áo dài trắng. Thật
đẹp, thật dịu dàng.
Tiết trời ngày thu nắng không quá rạo rực, oi bức. Những ánh nắng nhẹ nhàng, ấm áp làm yên lòng người.
Không còn nghe thấy tiếng Ve ngày hè
ồn ào râm ran, mà thay vào đó lặng yên lắng tai nghe thoảng đâu đó tiếng
gió cuốn lá vàng xào xạc.
Phượng đã đỏ hết mùa hè giờ nhường
chỗ cho hoa điệp vàng khắp phố phường, hai bên đường những cánh hoa điệp
vàng rung rinh trong gió thu về.
Gió se lạnh buổi sớm, hơi sương buổi
sáng mùa thu làm em nghĩ đến anh. Người thường khoác thêm chiếc áo mỏng,
quàng thêm cái khăn voan mỗi khi em ra ngoài. Anh nói vì anh sợ em sẽ
bị ho. Trong vườn nhà ai hoa cúc vàng nở đó đây… Thu đã về.
Ánh sáng diệu kỳ của buổi giao mùa
ánh nắng vàng lung linh ấm áp. Thi thoảng những cơn gió nhè nhẹ thổi vào
mặt người đi đường làm mái tóc em rối bời nhưng không sao vì anh sẽ
vuốt tóc em thật nhẹ.
Trời trở lạnh là bắt đầu của mùa đan
len, em lại ra chợ chọn mua những cuộn len thật đẹp, thật ấm áp rồi kỳ
công hỳ hụi đan tặng cho những người mình yêu quý. Anh thường nói lạnh
thế này mà được quàng chiếc khăn do em tự tay đan tặng, thật hạnh phúc
biết bao.
Mùa thu, những gánh hàng rong khắp
phố đâu đâu cũng thấy bày toàn ổi, hương ổi chín lan khắp phố. Em lại
cùng anh đi dạo trên phố, thấy thèm cảm giác ngọt bùi của vị ổi.
Hà Nội ồn ào, người đi lại hối hả mấy
ai nhận ra sự chuyển mình của thời tiết. Chỉ có anh và em hay lang
thang trên những đường phố Hà Nội để cảm nhận mùa thu Hà Nội.
Buổi sáng mùa thu trời trong gió mát
trên nền trời trong xanh chỉ trôi lưa thưa vài áng mây mỏng lang thang,
thong dong thả bộ trên không trung ngắm nhìn những dòng người vẫn hối hả
cho cuộc sống thường nhật. Em thả bộ trên con đường vẫn đi hàng ngày
nhưng hôm nay có thêm một điều mới đó là những chiếc là vàng bay…
- Tháng Tám - cho ta gần nhau hơn...
Tháng Tám
đã về anh ạ. Em thấy những cây bàng sắp gầy. Hà Nội có những đêm lạnh
tê cả bàn chân em đong đưa bên cửa sổ. Tháng Tám xanh xao như câu hát
bâng quơ hỏi thời gian: “lá rơi vàng chưa nhỉ?”
Tháng
Tám xui chút buồn len nhẹ phía sau hàng mi thưa khiến nước mắt chực
trào ra ngoài… nỗi nhớ. Anh có biết em nhớ gì khi tháng Tám về không? Em
nhớ tiếng cười lanh lảnh của những ngày bên nhau. Tiếng cười làm sáng
cả những giấc mơ em… Không hiểu vì lẽ gì mà những kỷ niệm vui khi xa xôi
lại trở nên buồn đến thế.
Tháng Tám cứ như một mãnh lực khôn cùng gọi buồn đến thiết tha.
Tháng
Tám nắng không còn gắt nữa. Chỉ có gió là nhiều hơn bao giờ hết. Gió
tràn ngập các nẻo đường xua mùa hạ về với miền kí ức… Nhưng vì Hạ chẳng
chịu rời nên thời gian chực đổ một trời Ngâu…
Tháng
Tám, đường bên hồ trải một màu xanh ngắt. Không biết là màu xanh của
trời hay màu xanh của nước. Không hiểu màu xanh của hy vọng trong thơ
xưa hay màu xanh của lòng người rộn ràng ngày hôm nay. Nhưng em yêu cái
màu xanh dịu dàng ấy. Một thứ màu không ngôn ngữ nào tả được. Không họa
sĩ nào đủ tài năng để vẽ.
Ấy là màu khi Hà Nội chuyển mùa.
Tháng
Tám về, những đôi tình nhân dường như trẻ hơn. Những cái xiết tay gần
hơn. Những vòng ôm gần hơn. Những tiếng yêu thương nhiều hơn… Có phải vì
thế mà nỗi cô đơn trong em như được nhân lên hàng nghìn, hàng nghìn lần
để những đêm không ngủ dài hơn cả những con đường Hà Nội?
Đã
bao giờ quên hương cốm mới chưa anh? Tháng Tám những gánh hàng rong
thơm nồng mùi lúa mùa cắt sớm. Và đã quên chưa anh, cô bạn nhỏ bé thích
màu xanh cốm vẫn kè kè đi theo anh mỗi buổi tan trường? Nao nao nhớ. Nao
nao thương mùa cốm về trong lòng người Hà Nội.
Tháng
Tám, bãi giữa sông Hồng đã ngập hết rồi anh ạ. Không còn chỗ cho mình
thả diều như trước nữa. Những luống cây bạc hà ngập trong màu phù sa
hung đỏ. Cọc tiêu cũng đã ngập rồi. Em đứng trên cầu Long Biên giữa
chiều, nhìn ra mênh mang nước, thấy chân trời gần lắm, anh ơi…
Tháng
Tám về, những cánh tay gầy hơn. Những đôi vai gầy hơn. Những bờ môi gầy
hơn. Tiếng hát xa hơn và lòng người quạnh vắng. Anh có kịp về để đón
mùa thu?
Gửi từ blog Hướng về mặt trời
Ảnh minh họa: Hà Thành - Nguyễn Trần Đức Anh
- Nơi hoa sữa thơm từng ngọn gió có người đợi tin anh!
Gửi em dấu yêu!
Trên con đường ngập tràn hoa lá đỏ, anh chợt nhận ra trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở!
Anh hỏi em có buồn khi xa anh? Em khẽ cười và bảo “ Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho anh!”.
Một tháng bên xứ Hoa Anh Đào, trên những con đường ngập nắng thu! Giữa
chốn tấp nập đông người sao có những khoảng trống ta không thể lấp đầy!
Giờ anh đang tìm em ở chốn không em! Em thật gần!
Người ta thường bảo nước mắt con trai chảy sâu trong tim!
Em đã cho anh biết thế nào là cho và nhận! Yêu và được yêu!
Em thường bảo con trai phải thật mãnh mẽ, không được yếu mềm dù trong bất cứ hoàn cảnh nào!
Nhưng con người đâu phải cây cỏ! Ta không muốn rơi lệ sao lòng dưng dưng!
Giá như biết không có nỗi nhớ trong đêm tuyết lạnh nơi xứ Người! Nỗi nhớ
trong anh cứ trào dâng theo từng kỉ niệm! Nối dài, dài mãi theo những
vì sao ước!
Đêm nay anh đứng chờ sao Băng! Chỉ ước một điều thật nhỏ, thật nhỏ thôi!
Nơi hoa sữa đang hé nụ, nhành Lan Tím đang tỏa hương, bên khung cửa có
người đang dõi bước anh đi.
Em đợi anh về! Lời em nói trước lúc anh đi. Bao tình cảm chất chứa em
gửi gắm theo những trang thư! Anh đợi hoài, đợi mãi! Sao vẫn không thấy
hồi âm!
Em từng bảo với anh điều đau khổ nhất trên đời là không được sống với cảm xúc thật của bản thân! Em không muốn cho ai biết cảm xúc thực của bản thân! Đơn giản bởi có những điều đâu cần phải nói ra anh nhỉ!
Tự em bảo em không buồn khi xa anh đâu! Em quen rồi! Khi anh gọi điện,
em lặng thinh không nói! Chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào thôi!
Có ai lấy đi được quá khứ bao giờ đâu! Nó sẽ mãi còn trong kí ức mỗi người! Lịch sử sẽ không tha thứ cho những ai lãng quên nó!
Nếu ai không có quá khứ người đó không thể có hiện tại!
Em là người anh yêu hiện tại! Mãi mãi anh không thể phủ nhận được quá khứ! Nhưng anh luôn sống hết mình trong hiện tại!
Vậy là xa Việt Nam, xa em! Xa mùa thu Hà Nội!
Nơi phương trời xa, giữa mùa đông băng giá, trái tim anh ấm nồng bởi anh biết...