Ngày: 26/02/2016
Nắng trong những ngày xuân đón những người đi xa trở về. Tay bắt tay, vai choàng vai. Tết đoàn viên vẫn là điều trên nhất. Xúm xít, quây quần và thấy mọi nhỏ nhen, bon chen nơi phố xá đường xa như hạt cát, chẳng hề gì! Hóa ra, hạnh phúc đơn sơ và bình dị như thế. Vậy mà một đời, người ta mải miết kiếm tìm tận đâu đâu. Chuyện quê, chuyện phố rôm rả khắp cái xóm vốn rất yên lành.
Mùi của Tết do sự cảm nhận của mỗi người mà khác nhau, vì thế nên mới có muôn hình vạn trạng sắc thái mùi của Tết. Người này bảo rằng mùi của Tết chính là mùi của mai, đào, quất... Người khác lại cảm nhận rằng đó là mùi của bánh chưng xanh, dưa hành, giò nạc, thịt đông. Còn với tôi, mùi của Tết có lẽ là cái mùi khói cay nồng trong những chiều cuối đông lạnh cắt da cắt thịt ở nơi quê nhà thời không có hiệu ứng nhà kinh. Trong những ngày cuối năm ở cùng trung du quê tôi, mùi khói rơm rạ toả lan ra khắp nơi khi người dân quê tôi thu vén, dọn dẹp vệ sinh đồng ruộng. Bọn trẻ chúng tôi ngày đó thường cảm thấy thích khi chui ngang qua cái quầng khói xám xịt bồng bềnh để hít hà cái mùi cay nồng đến chảy nước mắt.