tin tức-sự kiện
"HÃY BIẾT ƯỚC MƠ!”
Mỗi một con người sống trên Trái Đất này đều có những ước mơ, hoài bão riêng, mà buộc những người còn lại phải tôn trọng điều đó. Đối với tôi dù là ước mơ nào, của ai đi chăng nữa thì cũng thật đẹp. Khi chúng ta có ước mơ tức là chúng ta có được mục đích của cuộc sống, và sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn rất nhiều. Ước mơ của bạn khác với ước mơ của tôi và tất nhiên ước mơ của tôi cũng chẳng thể giống ước mơ của bạn, bởi vì tôi và bạn có những cách riêng để thực hiện ước mơ của mình. Tôi đang sống mỗi ngày dựa trên chính ước mơ đó. “Ước mơ” không phải đồ ăn, không phải thứ có thể mặc vào người để giúp mình thật lộng lẫy, và ước mơ của tôi là một quả bom nổ chậm, nó sẽ phát nổ nếu như tôi dám lơ đãng mà bỏ rơi nó. Vì vậy buộc tôi hằng ngày, hằng giờ phải thật cố gắng để thực hiện ước mơ của mình.
Mười sáu năm sống trên đời với những thăng trầm, biến đổi khác nhau của cuộc sống, có lúc sẽ là nụ cười cũng có những khi là nước mắt, và chính ước mơ của mình đã giúp tôi vượt qua tất cả. Khi còn bé, tôi giống như bao đứa trẻ khác đều ước muốn có búp bê, rồi đồ chơi thật là đẹp, nhiều màu sắc lộng lẫy, những “cái ước muốn” đó có được gọi là ước mơ không? Khi mà nó không hề bền vững và chẳng cần cố gắng để có được. Vậy thì chẳng có gì là vô lý khi một đứa trẻ chưa có ước mơ hay đó chỉ là những ước muốn đơn giản dễ bị thay đổi theo thời gian, đơn giản chỉ vì là trẻ em thì chưa phải là người lớn! Khi đã lớn, tôi bắt đầu ý thức rõ hơn về bản thân và hoàn cảnh gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, và hoàn cảnh gia đình tôi cũng chẳng khá khẩm gì. Khi miếng cơm manh áo của cả gia đình chỉ trông chờ vào công việc cắt tóc của bố và nghề may của mẹ. Căt tóc thì ngày có ngày không, may thì hiếm lắm mới được vài người. Nhiều lần chứng kiến cảnh bố mẹ làm việc người đầm đìa mồ hôi chỉ để lo cho con đủ cái ăn, cái mặc sao cho không thua kém bạn bè, tôi lại không sao kìm được nước mắt. Nhưng tôi lại không giúp được gì cho bố mẹ cả. Khi mà tôi định làm điều gì đó thì mẹ tôi lại ân cần nắm tay tôi và bảo “con à! Điều mong mỏi lớn nhất của bố mẹ đó là con phải học thật giỏi và sau này có được một công việc ổn định thì lúc đó con sẽ không phải khổ như bố mẹ bây giờ, dù có phải làm việc vất vả như thế nào bố mẹ cũng sẽ làm chỉ cần con cố gắng là được rồi”, mẹ nói vậy càng làm tôi khóc nhiều hơn, và có vẻ cái nắm tay của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh và nghị lực để thực hiện ước mơ của mình. Bạn tôi nói nó thích làm ca sĩ, diễn viên, họa sĩ… vì những nghề đó kiếm được nhiều tiền. Nhưng tất cả những nghề đó chẳng hợp với tôi chút nào bởi vì tôi không hát hay, không có tài diễn xuất và không vẽ đẹp...Ước mơ của tôi không quá cao sang cũng chẳng hề giản dị. Tôi muốn sau này mình là học viên của Học Viện Ngân Hàng. Tôi thích được làm việc trong lĩnh vực ngân hàng, có lẽ vì một phần tôi cũng có năng khiều trong lĩnh vực này và chỉ khi làm việc trong lĩnh vực này thì tôi mới thực sự thấy tự tin và lúc đó tôi mới được là chính mình, nhưng phần khác có lẽ nó sẽ mang lại cho tôi một cuộc sống ít ra là không phải lo nghĩ nhiều và có thể chăm sóc cho bố mẹ. Bố mẹ luôn là người đầu tiên ủng hộ ước mơ của tôi. Đó là niềm động viên lớn nhất mà tôi có được, Tôi càng yêu bố mẹ tôi bao nhiêu thì tôi càng muốn thực hiện ước mơ của mình bấy nhiêu. Với hoàn cảnh gia đình như bây giờ việc nuôi tôi ăn học phổ thông đã là khó rồi, vậy mà bố mẹ tôi vẫn luôn nở một nụ cười và luôn động viên tôi phải cố gắng hơn nữa. Tôi cảm thấy bố mẹ mình thật tuyệt vời, tôi đã từng chứng kiến nhiều gia đình vì hoàn cảnh khó khăn mà buộc con mình phải nghĩ học. Và cũng chính vì thế mà nhiều ước mơ đã bị bỏ rơi. Bên cạnh những người có ước mơ riêng thì vẫn tồn tại một bộ phận học sinh, thanh niên có những biểu hiện lệch lạc không định hướng được cuộc sống, không có ước mơ, hoài bão, có lối sống vô cảm, nghiện game online, nghiện internet… Đó là những lối sống cần phê bình và lên án. Khi sống mà không có điều gì đó cần ta cố gắng thì cuộc sống lúc đó thật tẻ nhạt và buồn chán. Vì vậy còn ngại ngùng gì mà không tự đặt ra cho mình một lí tưởng, một hoài bão cần được thực hiện.
Tôi sẽ cố gắng thực hiện ước mơ của mình vì ít ra có nó tôi cảm thấy cuộc sống thật đẹp và ý nghĩa.
Hà Minh Nguyệt
Ước mơ của tôi!
Trong cuộc sống chắc có lẽ ai cũng có ước mơ riêng của mình và để thực hiện ước mơ đó thì chắc hẳn ai cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn, trên con đường thực hiện ước mơ của mình. Và tôi cũng vậy, tôi có rất nhiều ước mơ nhưng ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành một bác sĩ giỏi. Để thực hiện được ước mơ này tôi phải định hướng cho mình một con đường đi thật vững chắc và quyết tâm thực hiện được ước mơ đó. Nhưng để làm được điều đó, điều đầu tiên tôi cần làm là chăm chỉ học tập, tìm tòi khám phá để có kiến thức bổ ích sau này ra trường tôi có thể áp dụng những kiến thức mà tôi đã học hỏi được để làm những công việc có ích trong tương lai.
Nhưng trong quá trình học tập tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn vất vả. Lúc còn đi học cấp hai tôi thường đi nhờ xe ban có hôm thì phải đi bộ. Về đến nhà thì giúp đỡ bố mẹ nấu cơm, cho lợn ăn, quét dọn nhà cửa. Công việc ấy cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày với tôi và nhiều lần như thế đã trở thành thói quen của tôi. Đến khi lên lớp 10 tôi lại càng được làm nhiều việc hơn. Khi đi thi lên lớp 10 tôi đã phải đi bộ và không có ai đưa đón như các bạn khác. Tôi cũng hơi buồn, nhưng cứ mỗi lần bố mẹ không ở bên cạnh tôi, tôi lại tự an ủi mình rằng: “Nhà mình nghèo hơn các bạn thì mình cần cố gắng hơn nhiều không được cho bố mẹ lo lắng về mình nữa!” Bố mẹ tôi thì ngày nào cũng đi từ sáng sớm đến chiều tối mới về. Tôi thương bố mẹ lắm nhưng cũng không biết làm gì ngoài việc học tập thật chăm chỉ và giúp đỡ những công việc ở trong nhà. Hôm nào tôi cũng đi bộ đến trường, khi tan trường thì tôi về nhanh hơn các bạn. Tuy đi học vất vả nhưng tôi vẫn không ngừng quyết tâm thực hiện ước mơ làm bác sĩ. Đối với tôi chỉ làm bác sí mới làm cho bố mẹ vui và tự hào. Là một người con tôi nghĩ rằng bố mẹ nào cũng muốn con mình học thật giỏi và có công ăn việc làm. Vì thế tôi đã chọn nghành y để giúp đỡ những người nghèo không có tiền đi khám hay chữa bệnh, tôi nghĩ rằng mình giúp được mọi người và làm giảm bớt đi nỗi lo của mỗi người thì trong lòng mình sẽ cảm thấy hạnh phúc và được nhiều người yêu mến hơn. Không có gì hạnh phúc hơn là làm một bác sĩ mà được mọi người kính trọng và yêu quí.
Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để thực hiện được ước mơ đó, tôi nghĩ rằng không chỉ riêng tôi mà còn rất nhiều bạn có ước mơ được làm bác sĩ giỏi, để khám bệnh cho mọi người nhưng có rất nhiều bạn để làm được điều đó đối với họ rất dễ dàng. Nhưng đó chỉ là họ dựa vào bố mẹ mình thôi. Như thế họ cũng sẽ yêu thích công việc của mình. Và đôi khi củng lơ đãng trong công việc. Đó là những người không có ước mơ và bị phụ thuộc vào bố mẹ và bố mẹ cũng chỉ cho con về vật chất thôi, những người con giàu có cũng thiếu thốn về tinh thần rất nhiều. Họ sẽ không thể tự mình vươn lên được. Vì thế nếu ai có ước mơ và định hướng cho mình một con đường đi thì sẽ có một con đường sáng và sống có ý nghĩa hơn. Nhưng bên cạnh đó còn có rất nhiều người không biết ước mơ của mình và dẫn đến không biết con đường mình đi sẽ như thế nào và họ sẽ thấy chán nản trong cuộc sống, và ngày nào củng đối mặt với rất nhiều khó khăn lúc nào củng cảm thấy mình thiếu thốn một thứ gì đó, như vậy thì cuộc sông sẽ trở thành vô nghĩa. Vì vậy các bạn hãy sống có mục đích và biết ước mơ để trở thanh những người có ích cho xã hội nhé! Mỗi người chúng ta hãy góp phần làm cho quê hương đất nước ngày càng giàu mạnh nhé!
Hà Thị Hợp
Ước mơ không chờ đợi
Hôm nay cũng như bao ngày khác, tôi đến trường với tâm trạng rất vui khi trống đã vang lên thầy giáo bước vào để nhắc nhở lớp vài chuyện. Thầy bảo: “ Nhà trường đang phổ biến cuộc thi “hãy biết ước mơ” mỗi em hãy viết một bài và nộp cho nhà trường”. Khi đó tôi rất vui mừng vì tôi sẽ được nói lên suy nghĩ, ước mơ của mình, chia sẻ với mọi người và ngay bây giờ mọi người có thể biết ngay về ước mơ của tôi, nó rất bình thường chắc có lẽ ai cũng có thể mơ ước được: “ Một cuộc sống sung túc, hạnh phúc, đầy niềm vui”. Chỉ vậy thôi.
Rất nhiều người nghĩ rằng, ước mơ là phải mơ ước một cái gì thật lớn lao như: Tôi mơ ước sẽ trở thành một bác sĩ, cô giáo, phi công,… chẳng hạn. Đó cũng là ước mơ của riêng mỗi người. Nhưng với riêng tôi, khái niệm “ước mơ” vừa gần gũi lại vừa xa xôi. Đôi khi tôi yêu nó muốn bắt lấy nó nhưng đôi khi lại sợ nó hơn cả khi bị mẹ đánh. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tôi biết ước mơ là gì. Lúc đó cũng bằng thời điểm này, tháng ba nóng bức nhưng cũng tươi mát với và tiếng ve kêu. Một người thân nhất của tôi đã xa rời tôi, đi xa mãi mãi không về đó là “Bố”, thật nghẹn ngào đúng không, nhưng chuyện cũng đã qua cách đây tám năm rồi. Lúc đó tôi chỉ mới tám tuổi chưa biết làm gì để giúp đỡ gia đình. Vậy mà mẹ, một người mẹ tuyệt vời nhất của tôi, một mình mẹ nuôi hai chị em khôn lớn mà không một lời than phiền. Biết đó là nỗi đau quá lớn đối với gia đình tôi nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua mà. Khi đó ước mơ đầu đời của tôi là “mong sao người bố đang nằm bỗng dưng đứng dậy, sống lại như thường ngày, nấu cơm giúp mẹ, chăm sóc chúng tôi và mẹ” và nhất là mùa hè này được bố cõng trên lưng đi khắp xóm… Nhưng đó chỉ là ước mơ của một con bé 8 tuổi, làm sao mà thành sự thật được đúng không. Nhưng rồi chuyện gì qua cũng sẽ qua đó cũng chỉ là quá khứ buồn mà thôi. Bây giờ tôi đã trưởng thành lên phần nào, cũng đở đần mẹ làm công việc nhà chăm sóc em, cũng vì vậy mà tôi có biệt danh là “ Nghạnh già”. Chắc cũng vì phải tự lo cho bản thân mình từ nhỏ nên tính tình tôi cũng có phần nào bị ảnh hưởng. Thôi không nói quanh co nữa, đi vào chủ đề chính là biết ước mơ. Chắc hẳn ai cũng đều biết ước mơ nhưng ước mơ mỗi người đều khác nhau, và hãy ước mơ thật nhiều vì có khi muốn có nó thì phải bỏ công sức, sự nổ lực hay của cải hay cũng có khi không mất một thứ gì mà vẫn có nó một cách dễ dàng.
Bây giờ tôi đã là một con bé học lớp 11, cũng coi là lớn và đã phải suy nghĩ cho tương lai của mình. Chỉ còn một năm nữa thôi là tôi phải quyết định con đường tôi lựa chọn. Bây giờ suy nghĩ có kịp không, tôi suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ cho con đường mình lựa chọn sẽ trải đầy hoa hồng hay nhiều trông gai, suy nghĩ rằng: “Mình có đậu đại học không, đậu rồi sẽ vào trường nào cho phù hợp với khả năng, mẹ sẽ nuôi mình ăn học như thế nào, học xong thì làm gì …”. Nhiều lắm, yên tĩnh lúc nào tôi lại suy nghĩ lúc đó. Lúc đó panadol là người bạn của tôi. Ước mơ của tôi tưởng chừng thật bình thường nhưng thật ra không phải như vậy. “Một cuộc sống sung túc, hạnh phúc, đầy niềm vui là gì?” Sung túc mọi người trong gia đình đều sống hoà thuận, yên vui, hạnh phúc. Mấy khái niệm này cũng trừu tượng đối với tôi. Nhưng tôi chỉ biết rằng một cuộc sống không thiếu thốn một thứ gì, mọi người thành đạt trong cuộc sống và hưởng thụ mọi niềm vui là đủ rồi. Không ai cũng có cuộc sống như vậy, vì vậy với học lực hiện nay của tôi có thể thực hiện được ước mơ đó không. Tôi vẫn còn nhớ, trước ngày bước lên trường THPT Thường Xuân 2 tôi đã nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi!Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng học tập, không làm mẹ phải buồn đâu!” Mặc dù không phải là mẹ nhưng tối biết mẹ đang rất vui. Thương mẹ nên bản thân tôi tự biết phải làm gì để không phụ công nuôi dưỡng của mẹ. Nhưng rồi chuyện gì đến rồi sẽ đến, tôi đã mắc phải sai lầm làm mẹ buồn phiền. Bằng chứng là kết quả học tập ngày càng đi xuống. Biết là chỉ học mới có thể thực hiện được ước mơ, mới có thể thay đổi mọi thứ, nhưng giờ ước mơ tan biến dần trong tôi. Những ý nghĩ điên rồ: “Ôi giời! Chẳng sao cả, mình học cũng không phải là kém cứ học đi rồi đến đâu thì đến!” Nhưng đó chỉ là biện minh cho hành động sai trái của mình. Hay thường xem phim trên tivi tôi thấy nhân vật lọ lem nào cũng lấy được hoàng tử và sông sung sướng. Nhưng tôi biết ngoài cuộc sống đời thực thì làm gì có nếu có chỉ là con số rất nhỏ. Tôi lại suy nghĩ mình là một trong số con số ít ỏi đó chăng. Biết là không thể nhưng sao tôi vẫn bước vào vũng lầy đó. Một thời gian khá dài tôi để lãng phí nhưng giờ thì cũng đã ổn định tôi lại phấn đấu cố gắng để thực hiện ước mơ. Mặc dù còn rất nhiều chuyện ảnh hưởng đến mình nhưng tôi sẽ phải gạt bỏ tất cả để đạt được cái đích cuối cùng. Các bạn thấy không, ước mơ của tôi không bình thường đúng không. Dù cuộc sống có sóng gió đến mức nào thì hãy cứ ước mơ, ước mơ để thấy cuộc sống nhiều màu sắc như thế nào. Người không có ước mơ là người không có lí tưởng, chẳng khác gì một cây cao mà không có ngọn. Hãy phấn đấu nỗ lực để đạt được ước mơ, vì ước mơ sẽ không phụ những người biết ước mơ cho riêng mình, tôi kể đến đây thôi mặc dù còn nhiều chuyện muốn kể nữa nhưng thời lượng có hạn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến hết bài.
Hà Thị Vân
HÃY BIẾT ƯỚC MƠ
Trong cuộc sống chúng ta có lẽ không có ai là không có ước mơ, không nuôi trong mình một hoài bão lớn. Những quan trọng là mỗi chúng ta sẽ làm gì để ước mơ đó không chỉ là ước mơ thôi mà sẽ trở thành hiện thực.
Các bạn biết không, tôi rất cám ơn cuộc sống này vì đã đã cho tôi được sinh ra, được sống trong sự yêu thương, chăm sóc của gia đình. May mắn hơn nhiều số phận khác tôi còn được đi học. Hiện nay tôi đang được vinh dự học trong trường THPT Thường Xuân 2, một ngôi trường mặc dù chưa có nhiều bề dày truyền thống, song bù vào đó là sức trẻ của trường. Từ khi bước vào ngôi trường này toi biết rằng cuộc đời mình sẽ bước sang một trang mới, chính ngôi trường này với sự quan tâm dạy bảo tận tình của thầy cô đã làm cho khát vọng trong tôi cháy bỏng, nung nóng thêm ước mơ nhỏ vé của tôi. Cũng như nhiều bạn học sinh khác tôi cũng có ước mơ rằng sau này sẽ làm một ngành gì đấy để đỡ khổ, để thoát khỏi cảnh suốt cuộc đời “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Và ước mơ sau này sẽ trở thành một nhà quản lý du lịch giỏi.
Những các bạn biết không, phải rất trăn trở tôi mới đưa ra được quyết định đó. Để có thể biến ước mơ thành hiện thực, biến nỗi đau thành sức mạnh để tôi phấn đấu. Cuộc sống đôi khi không như mình mong muốn bởi vì “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Gia đình tôi thuộc diện khó khăn, bố mẹ già, nhà tôi lại có ba anh em, ai cũng muốn sẽ tiếp tục đi học. Cuối năm lớp 9 tôi đã phải đấu tranh tư tưởng trong một thời gian dài rằng mình vẫn tiếp tục đi học? Nhưng vào đúng năm tôi vào lớp 10 thì ảnh tôi cũng đậu đại học, buồn vui lẫn lôn, cười ra nước mắt.
Không còn cách nào khác, em gái tôi đã tự nguyện nghỉ học để anh chị tiếp tục học. Tôi biết đó là một thiệt thòi của em tôi, nhưng không còn cách nào khác, phải đành chấp nhận. Hai năm trôi qua, nó thì đi làm cho anh trai tôi đi học, còn tôi đến lớp nhờ vào mẹ. Có thể nói gia đình là chỗ dựa tinh thần lớn cho tôi vào những năm học lớp 12. Tôi đang chuẩn bị thi học sinh giỏi cấp tỉnh thì bố thi - một người cha đáng quý đột ngột lâm bệnh rồi qua đời. Đó là sự mất mát quá lớn đối với tôi và gia đình tôi. Dường như nỗi đai đó đã bóp chết cái ước mơ của tôi, dập tắt luôn cả niệm hi vọng của toi. Tôi đã có ý định bỏ không đi thi học sinh giỏi nữa, bỏ luôn cả ước mơ trở thành một nhà quản lý du lịch. Nhưng nhờ sự quan tâm, động viên , giúp đỡ tận tình của thầy cô, bạn vèm thương mẹ tôi ngày ngày vất vả lo cho tôi nữa và tôi xũng tự khuyên nhủ bản thân rằng “việc gì đến ắt sẽ đến”, những gì đã qua hãy để nó qua.
Tôi vẫn tiếp tục đi học để nuôi dưỡng ước mơ của mình. Và bây giờ tôi đang trang bị những hì cuối cùng để thực hiện ước mơ.
Hãy sống làm sao đê sau này không phải hối hận, sống ao cho có nghĩa. Bác Hồ đã từng nói “không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biến, quyết chí ắt làm nên”. Các bạn hãy đặt cho mình một mục điêu để phấn đấu nhé. Vì chỉ khi xác định được mục tiêu, cái đích của cuộc đời bạn thì bạn mới thấy cuộc sống này không hề vô nghĩa. Như tôi thấy hiện nay có rất nhiều bạn học sinh đã xác định được mình đang ở đâu, làm gì, định hướng được tương lai của mình. Nhưng bên cạnh đó có một số bạn lại có những biểu hiện lệch lạc, không định hướng được cuộc sống, không ước mơ, hoài bão.
Nhiều bạn bỏ học từ rất sớm để chơi bời, thoả mãn sự sung sướng trước mắt mà quên đi cái đích cuối cùng của mình. Lại có nhiều bạn lại bỏ học để sa vào các trò chơi điện tử, chơi bi a… Vừa không được học vừa mất thời gian, tiền bạc và sức khoẻ.
Thời gian tuổi trẻ cứ thế dần trôi qua, không biết các bạn đã từng nghĩa đến hậu quả của những gì mình đang làm không. Tri thức là con đường duy nhất để tiến tới thành công. Nhưng bỏ qua nó chúng ta sẽ phẩi gánh chịu hậu quả. Cuộc sống trở nên vô nghĩa, không có việc làm, đo slaf nguy cơ của cuộc sống nghèo khổ. Vì vậy ngay khi còn ngồi ở trên ghế nhà trường các bạn hãy hành động đúng mực của một người học sinh, đúng trách nhiệm của một người trong gia đình, đẻ sau này không phải hối hận.
Các bạn hãy chọn cho mình một nghề gì đấy để học. Cũng như mọi người tôi cũng có ước mơ, tôi mơ ước mình trở thành một nhà quản lý du lịch và tôi đã đăng ký chọn ngành quản lý du lịch và lữ hành của trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn. Như toi được biết đây là một ngành có tiềm năng trong tương lai, nhưng trường lấy điểm rất cao. Nhưng tôi sẽ cố gắng để biến ước mơ thành hiện thực, để cuộc sống này đối với tôi không về vô nghĩa.
Các bạn hãy biết ươc mơ, biết hoài bão, biết được cái đích mà bạn phải hướng tới. Và hãy cố gắng hết sức, vượt qua mọi khó khăn để đạt được ước mơ của mình. Tôi tin chắc rằng bạn sẽ thành công. Hi vọng trong tương lai chúng ta sẽ có một xã hội với những ước mơ, hoài bão từ mỗi người. Và xã hội của chúng ta chắc chắn sẽ văn minh hơn, hiện đại hơn, cuộc sống con người sẽ được cải thiện hơn.
Lê Thị Thuỷ