tin tức-sự kiện
10 năm rồi, kể từ cái ngày con nhóc như tôi được bước chân đi học. Dù
đôi lúc cảm thấy mệt mỏi và áp lực nhưng… đến trường với tôi là một điều
rất may mắn. Nơi đó tôi được vui chơi với bạn bè, trau dồi kiến thức từ
thầy cô. Có những kỉ niệm không thể nào quên. Bài viết này tôi không
chỉ dành tặng cho duy nhất một người nào cả mà có thể xem là nó là một
chiếc hộp, mà bên trong đó là những lá thư, tôi chưa bao giờ gửi!
Lá thư thứ nhất:
Kính gửi cô T, tổng phụ trách trường THCS N.H!
Khi viết những dòng này em không mong cô sẽ đọc được. Với em, cô là một
người thầy tuyệt vời. Nhờ cô mà em được như ngày hôm nay, những kĩ năng
cô dạy em thật sự rất hữu ích. Nhớ những ngày em sắp thi “ Lãnh đạo
trẻ”, không ngại vất cả, 30 ngày ròng rã cô cùng em luyện tập. Cô chỉ
bảo tận tình, em cảm nhận được điều đó. Có những lúc em làm sai hoài, cô
đã mắng em, đánh em. Em khóc. Nhưng không phải khóc vì đau, em cũng chả
rõ tại sao nước mắt nó cứ tuôn ngon ơ như vậy. Sau mỗi lần đó, em cảm
thấy ấm ức, cảm thấy rất ghét cô, tại sao lại mắng em? Rồi từ đó, em cố
gắng làm cho kì được với ý nghĩ : ”Em sẽ làm được và cô sẽ thấy!” đến
nỗi em thực hiện rất tốt, chả thua ai. Vài ngày sau, cô lại đến nói
chuyện với em, phân tích cho em hiểu, đôi lần cô lại xin lỗi. Đếm được
mấy ai với tư cách là một người thầy lại xin lỗi trò mình? Dù đúng hay
sai, nhưng nhờ cô, em được như hôm nay.
Và tương lai có thể là một nhà “lãnh đạo” chăng? Một điều nữa, cô là
người vô cùng tâm lí, cô có thể nói chuyện với chúng em như những người
bạn thật sự. Có những chuyện chúng em không thể nói với bố mẹ, người
lớn, nhưng với cô việc nói ra điều đó thật dễ dàng, vì cô hiểu chúng em,
cô biết lũ trẻ chúng em ngày nay như thế nào, cần gì mà muốn gì. Cô
không phải một giáo viên cứ gò bó, ép buộc học sinh theo một quy tắc cổ
hũ. Cô luôn đặt mình vào vị trí của người khác. Em cảm thấy có lỗi khi
chưa lần nào nhấc điện thoại gọi điện hỏi thăm cô. Nhưng cô thì khác,
trong đợt em thi tuyển sinh vào trường chuyên vừa rồi, em nhận được cuộc
điện thoại của cô, những câu hỏi thăm động viên khích lệ. Được bao
nhiêu người có thể làm? Nhưng.. một điều đáng trách, 4 tiếng “ cám ơn”
và “ xin lỗi” , cô chưa bao giờ được nghe.. từ em! Vì thế, cô ạ, đừng
buồn và tin em nhé, tận sâu trong trái tim này, em thật lòng cám ơn cô!
Lá thư thứ hai:
Kính gửi cô X, cựu giáo viên dạy bộ môn Toán trường N.D!
Cô ạ, em không được cô trực tiếp dạy trên trường. Em chỉ học cô ở ngoài
được một năm thôi! Nhưng em ước mình có thể học cùng cô nhiều hơn thế
nữa. Cách dạy của cô, em thật sự cảm phục. Cô không để tụi em phải phụ
thuộc vào người khác, thay vào đó chúng em phải tự tìm hiểu, nghiên cứu
bản chất của bài học. Chỉ khi có vấn đề nào khó, cô mới giảng cho tụi
em. Lần đầu học em thấy chả ai như cô cả, ai lại kiên trì chấm từng bài
từng bài một, sửa từng li từng tí, từng từ từng chữ của từng học sinh,
mà không phải 1 ngày, 2 ngày mà ròng rã cả năm trời. Tụi em lớn rồi mà,
đâu phải con nít nữa. Và ngày đầu tiên đó, vở em từ trắng thành đỏ, em
rất bất ngờ với kết quả này, dù gì toán của em đâu có tệ! Nhưng nhờ vậy,
ngày qua ngày, kiến thức của em bền vững, em tự tin với bài làm của
mình hơn về khâu trình bày và tư duy lôgic. Với cách dạy và học hiệu quả
này, em đã đậu vào lớp chuyên Toán trường chuyên H.V, em thật sự tự
hào. Nhưng em cũng chưa mở miệng nói tiếng cám ơn với cô. Cô chỉ được
nghe nó qua lời của mẹ. Em thấy thật xấu hổ. Em nợ cô, cô ạ, nợ cô 2
tiếng lòng ấy. Sẽ nhanh thôi, ngày mà em trả nợ cho cô! Lâu rồi không
được học cô, em phần nào đang bị tuột dốc rồi. Nhưng đừng lo cô nhé, em
sẽ cố gắng khôi phục lại cách học cô đã giúp em tạo ra. Em tin tưởng nó,
và nhất định em sẽ thành công!
Văn của tôi hơi khô, tôi không mong 2 cô sẽ đọc được. Nhưng tôi cảm thấy
vui hơn vì nói ra được những lời này. Tôi mong 2 cô sống thật khỏe mạnh
, để đủ sức tiếp tục truyền dạy cho các thế hệ đàn em sau tôi, trở
thành những người tốt, dưới sự dạy bảo của cô.
Một điều nữa, con xin cám ơn các thầy, các cô, những người đã và đang dạy con! Kính chúc thầy cô một ngày 20/11 vui vẻ!