Chủ nhật, 05/05/2024 13:21:40
NƯỚC MẮT HẠNH PHÚC

Ngày: 02/09/2014

NƯỚC MẮT HẠNH PHÚC
Ngày ấy, làng quê Bình còn nghèo lắm. Nhà nhà mỗi ngày chỉ ăn hai bữa: bữa cơm, bữa sắn. Bố Bình bảo: “Bấy giờ nhà nào có được ngày hai bữa ăn là phúc lắm rồi.” Đang ăn dở miếng cơm trộn sắn ở miệng, Bình thấy nghẹn khi nghe bố nói. Bình nghĩ thầm: “Không lẽ làng quê mình nghèo mãi vậy sao? Làm thế nào để có cái ăn, cái mặc như người ta đây.” Suy nghĩ chợt thoáng, rồi nó cũng dần quên. Ngày lại qua ngày, Bình cïng lũ trẻ trong làng lớn lên như thế trong sự tĩnh lặng, êm đềm của làng quê nghèo này. Mọi người tất bật lo kiếm cái ăn, cái mặc sống cho qua ngày. Trong làng, chỉ có một vài đứa trạc tuổi với Bình được đi học. Đấy là những đứa bạn có gia cảnh “nhỉnh” hơn Bình nhiều. Một hôm, đang tha thẩn chăn trâu ngoài đồng cùng lũ bạn trong xóm, Bình chợt nảy ra câu hỏi trong đầu “Các bạn học để làm gì nhỉ?

     Để giải đáp thắc mắc trong đầu, Bình quyết định đến gặp thầy giáo để hỏi cho rõ. Đứng ngoài cửa lớp, Bình nghe rõ mồn một từng lời giảng của thầy. Bình chăm chú lắng nghe và bị cuốn hút bởi giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng mà sâu lắng của người thầy. Thầy dạy các học trò học để làm người tốt, để làm việc kiếm tiền sinh sống bằng chính sức lao động của mình. Sau lời giảng, thầy đưa mắt một lượt nhìn các học trò, rồi hỏi:

-          Các em có hiểu bài không?

-          Dạ có ạ. Cả lớp đồng thanh nói to.

     Thấy Bình lấp ló ngoài cửa, thầy bảo cả lớp im lặng. Thầy bước chân ra cửa, ôn tồn hỏi:

-          Em có điều gì muốn hỏi thầy phải không?

-          Dạ... không ạ ! À mà có... Bình ấp úng.

-          Em cứ nói đi. Thầy giục.

-          Dạ, em muốn đi học như các bạn có được không ạ?

     Nhìn vẻ mặt khôi ngô, đôi mắt tròn và sáng của Bình, thầy suy nghĩ giây lát. Thầy hỏi Bình:

-          Em tên gì? Con nhà ai?

     - Dạ, em tên Bình, con ba Hùng mẹ Lê ở xóm bên ạ. Bình nhanh nhảu trả lời.

     Sau vài câu hỏi xã giao, thầy nhận ra cậu là một người nhanh nhẹn, hoạt bát và thông minh khác với thái độ nhút nhát, ấp úng của Bình lúc đầu. Thầy gật đầu có vẻ hài lòng. Thầy bảo Bình:

     - Em hãy hứa với thầy học thật tốt. Thầy sẽ báo cáo với nhà trường cho em vào học.

     - Dạ, em hứa. Giọng Bình đầy tự tin.

     - Vậy em cứ yên tâm về đi. Chờ tin vui của thầy nhé.

     - Dạ. Bình chào thầy rồi chạy một mạch về nhà...

    Trời xế chiều, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm. Bình cất tiếng hỏi bố:

-          Nếu con muốn đi học, bố mẹ có cho con đi không ạ?

     Bố cau có:

     - Cơm còn không có ăn lấy tiền đâu mà đi học. Tao không cho. Mày đi học, hai con trâu ngoài chuồng ai dắt nó đi ăn cỏ đây?

     Ngước nhìn mẹ như có vẻ cầu cứu. Mẹ bảo: “Bố mày đã quyết thì mẹ cũng đành chịu thôi con ạ.” Bình vội bỏ bát cơm đang ăn dở vụt chạy ra ngoài. Niềm vui được đi học nhen nhóm chưa được bao lâu đã vụt tắt. Trước mắt Bình, bầu trời như tối sầm lại. Bình nức nở bên giếng nước, rồi đưa mắt nhìn hai chú trâu vô tư lự đứng nhai cỏ trong chuồng.

     Xế trưa hôm sau, thầy giáo đến nhà Bình. Ở nhà chỉ có bố mẹ, còn hai anh em Bình ra đồng chăn trâu từ sáng. Thầy cất tiếng chào hỏi:

-          Dạ thưa, đây có phải là nhà của cháu Bình không hai bác?

-          Ừ, đúng rồi. Chú hỏi có việc gì không?

-          Dạ, chả là thế này...

     Mặt trời xuống núi. Hoàng hôn đã buông xuống làng quê. Hai anh em Bình dắt trâu về đến nhà cũng là lúc thầy giáo chuẩn bị ra về. Bình lễ phép:

-          Em chào thầy ạ. Em của Bình thấy thế cũng nói với theo.

     - Ừ, em ngoan lắm. Thầy xoa đầu Bình và bảo: “Thầy đã nói với bố mẹ em rồi đó. Thứ hai tuần sau, thầy sẽ nhận em vào học.”

-          Thật không hả thầy?

-          Thật.

     Bình nhảy cửng lên ôm lấy bố mừng rỡ: “Bố thật tuyệt vời!” ...

-          Thầy ơi thầy, sao thầy khóc vậy? Một học trò hỏi.

     Bình bừng tỉnh bởi câu hỏi của đứa học trò. Vội lau mấy giọt lệ nhòa trên mi, Bình trấn an học trò: “Không, thầy có khóc đâu. Thầy đang rất vui đó chứ.”

   Bọn trẻ đâu có hiểu được rằng, đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc mà Bình có được sau bao năm khó nhọc học tập và phấn đấu.

     Ngoài trời, mưa lất phất bay. Một chút lạnh đầu đông thoáng qua len lõi trong căn lớp nhỏ. Nhưng trong lòng Bình bây giờ đang ấm lên bởi tiếng nói cười của lũ trẻ vây quanh.


Ngô Đình Quyền
Tin liên quan