Chủ nhật, 22/12/2024 19:16:15
Dâng trọn cuộc đời cho sự nghiệp giáo dục

Ngày: 06/12/2017

Ở tuổi nghỉ ngơi nhưng cô vẫn muốn tiếp tục đóng góp cho đời, vẫn ngược xuôi hoạt động như con thoi để đưa những nhà hảo tâm đến với các em cần được giúp đỡ.

 Nhân kỉ niệm Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, thầy giáo Nguyễn Hữu Hào hiện đang công tác tại Trường trung học phổ thông Lê Duẩn, tỉnh Ninh Thuận đã gửi đến Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam những chia sẻ cùng sự tri ân sâu sắc của mình tới người thầy - nhà giáo ưu tú Nguyễn Thị Thanh Nhị.

Tòa soạn trân trọng gửi đến độc giả bài viết này.

Một năm học mới đã bắt đầu trên quê hương Ninh Thuận, bicái xứ sở thiếu mưa thừa nắng ấy vẫn không thể nào ngăn cản được bước chân cô.

Ở tuổi nghỉ ngơi nhưng cô vẫn muốn tiếp tục đóng góp cho đời, vẫn ngược xuôi trên chiếc xe đạp cũ, hoạt động như một con thoi để đưa các nhà hảo tâm đến với các em học sinh cần được giúp đỡ.

Mang đến cho các em học sinh từ cuốn tập, cây viết,… đến chiếc xe đạp, giúp các em phần nào vượt qua được khó khăn, thực hiện ước mơ đến trường.

Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sao lại dành về phần cô. Cả một đời vì thế hệ trẻ, vừa dứt được bảng đen, phấn trắng, cô lại tìm cách để giúp học sinh nghèo khó hiếu học. Chắt chiu từng đồng lương hưu để mang cái ăn, cái mặc chia sẻ với  học trò.

Hình ảnh ùa về trong tôi là người giáo viên chủ nhiệm cách đây tròn 20 năm, nhà giáo ưu tú Nguyễn Thị Thanh Nhị, thật khó có lời nào lột tả hết để khắc họa hình ảnh cô.

Nhà giáo ưu tú Nguyễn Thị Thanh Nhị (bên phải) tận tụy truyền dạy kiến thức cho học sinh (Ảnh: tác giả cung cấp).

Bất cứ khi nào có dịp đi ngang trường (Trường trung học phổ thông Nguyễn Trãi, Phan Rang, Ninh Thuận)tôi đều đưa ánh mắt tìm kiếm hình dáng người giáo viên mẫu mực, tận tụy.

Chính cô là động lực để tiếp bước con đường mà tôi đã lựa chọn, cô đã cho tôi niềm tin vào cuộc sống, và những trải nghiệm mà cô mang lại đã thôi thúc tôi, dìu dắt tôi đến với nghề giáo hôm nay.

Vâng, hiện giờ tôi đã là đồng nghiệp của cô.

Trong cuộc sống với những bộn bề lo toan cơm, áo, gạo, tiền, giữa dòng đời xuôi ngược đó, cái tâm và cái tình của người giáo viên thật đáng quý, thật đáng trân trọng. Cô dành trọn đời mình cho giáo dục và cứ mãi là người lái đò không mệt mỏi.

Một mình một bóng, cứ lặng lẽ, cứ âm thầm như con ong làm mật xây đắp trái ngọt cho đời. Trong tâm trí tôi, cô là hình tượng để tôi noi theo và tôi luôn mong ước rằng tôi cũng sẽ làm được thật nhiều điều có ích cho cuộc đời này.

Ký ức về Người truyền lửa

Tôi cảm nhận được tình cảm thiêng liêng, vô giá mà cô dành cho lũ học trò chúng tôi. Dù mái tóc của cô có phai màu theo năm tháng nhưng những tình thương ấy vẫn mãi sưởi ấm tôi, giúp tôi trưởng thành.

Tôi nhớ rất rõ những buổi trưa nắng cháy, cái nắng cái gió của Phan Rang như tát vào mặt người. Vậy mà, vẫn với chiếc xe đạp cũ kỹ, cô âm thầm chèo lái đưa biết bao thế hệ học trò cập bến bờ tri thức.

Trong tâm trí tôi luôn hiện rõ những buổi học ngoài giờ cô dành cho lớp. Những giọt mồ hôi mằn mặn cứ tuôn rơi nhưng nụ cười vẫn thường trực trên môi cô.

Cô đến với bảng đen, phấn trắng vì cô được sinh ra là để dành cho chúng tôi, những đứa học trò tinh nghịch… Tình cảm đó thật thiêng liêng và cao quý, thật đáng trân trọng. Cô đến với lớp là vì học sinh, gắn kết cuộc đời với bục giảng là vì cô quá yêu cái nghề đó thôi.

Từng chút từng chút một, cô cứ bồi đắp cho tâm hồn tôi những điều tuyệt vời và kì diệu nhất của cuộc sống này. Có những bài học mà đến nay tôi vẫn thấy phù hợp và áp dụng với học sinh mà mình chủ nhiệm hiện nay.

Tôi cũng làm giống như cô đã từng làm, dạy học sinh vì bản thân yêu thích cái nghề đã chọn, dạy tận tâm vì học sinh chính là những người thân của mình.

Là một giáo viên dạy Tin học nhưng tôi cũng học theo cô để hướng dẫn cho học trò của mình học động từ bất quy tắc trong tiếng Anh, tôi khen tặng học trò bằng những món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như quả địa cầu hay bản đồ Việt Nam và đó chính là những món quà mà bản thân tôi đã từng nhận được từ cô.

Những buổi nói chuyện về tình yêu tuổi mới lớn, học cách giao tiếp ứng xử trong cuộc sống hay được cô tư vấn chọn nghề khi nghĩ về tương lai, về những vấn đề chúng tôi sẽ phải đối mặt. Còn nhiều, nhiều lắm cô ơi!.

Đôi khi tôi lại tự hỏi lòng và tự trả lời với chính bản thân mình. Cô đã rất thành công khi đến với học sinh, cô đến với học sinh của mình bằng cả tấm lòng của một người thầy, đến với học sinh bằng cả sự tận tụy, sự tâm huyết với nghề.

Có rất nhiều những người thầy luôn hết lòng vì học sinh thân yêu

Riêng bản thân tôi, cô đã giúp tôi không bị lầm đường lạc lối, không sa ngã, không dao động và tin vào một tương lai tươi sáng đang chờ ở phía trước.

Những kí ức ấy khó mà phôi pha qua thời gian. Cho dù năm năm, mười năm, hai mươi năm hay nhiều hơn thế nữa vẫn đọng lại đong đầy. Kí ức luôn hiện hữu trong tôi, đó là những kỉ niệm buồn vui đan xen, có khi đậm nét hay mong manh nhòa nhạt nhưng chưa bao giờ tan biến.

Từng bước cô đi, những việc làm hết sức ý nghĩa của cô cứ to lớn dần theo năm tháng. Bao thế hệ học trò ra đi, giờ thành đạt quay về mái trường xưa để cùng cô vun đắp, nuôi dưỡng hi vọng, nuôi dưỡng mầm xanh cho quê hương.

Trong cuộc sống, có mấy ai làm được như cô. Sự ích kỷ của cá nhân, sự ganh ghét, đố kỵ đã làm chúng ta trở nên vô cảm trước những khó khăn của người khác. Hình ảnh người giáo viên ấy sẽ là ngọn đuốc thắp sáng lên niềm tin mãnh liệt trong lòng của mỗi học sinh.

Đừng ngại khó, đừng chùn bước trước những khó khăn, hãy vững tin để có những bước đi vững chãi. Mọi việc đều do chính bản thân của chúng ta. Hãy làm theo lời cô dạy.

Vòng xoay thời gian cứ lặng lẽ quay, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức môn Sinh học mà tôi sẽ phải mang nặng mãi một ân tình.

Ghi nhận và cảm ơn những đóng góp hết sức to lớn đối với giáo dục tỉnh nhà. Các đồng chí lãnh đạo đã thường xuyên thăm và chúc mừng nhà giáo ưu tú Nguyễn Thị Thanh Nhị vào dịp 20/11 hàng năm.

Chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 (Ảnh: tác giả cung cấp).

Tấm gương điển hình ấy mãi lan tỏa cùng đất trời Phan Rang. Cô như đóa hoa sen tỏa sáng giữa đời thường, bình dị, không khoe sắc màu, nhẹ nhàng, tinh tế và đi vào cuộc sống của biết bao thế hệ học trò.

Cô ơi, em nguyện tiếp bước cô và làm theo những gì cô dạy. Em nghĩ rằng, đó chính là món quà ý nghĩa nhất mà bản thân em dành tặng cô.

Cô ơi, em hứa với cô em sẽ mãi tận tâm với nghề. Đến với học sinh bằng tấm lòng yêu trẻ. Để những gì cô truyền đạt sẽ mãi trường tồn với thời gian.

Nguyễn Hữu Hào
Tin liên quan