Thứ hai, 23/12/2024 12:53:49
Món quà vô giá

Ngày: 20/02/2013

Mới đây mà tôi đã vào ngành được một năm rồi. Trong một năm giảng dạy đối với tôi có rất nhiều điều làm tôi phải nhớ mãi, một trong những điều đã làm tôi nhớ mãi đó là ngày 20/11/2011.

Tôi còn nhớ hôm ấy là một ngày có tiết trời khá mát mẻ, khi tôi vừa đặt chân vào cổng trường, tôi có một cảm giác rất hạnh phúc và xen lẫn vào đó là niềm tự hào. Một hình ảnh đầu tiền trong đôi mắt của tôi đó là những em học sinh tập trung thành những hàng rất đẹp, nhà trường chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo. Khung cảnh thật đẹp và trang nghiêm, tự nhiên lúc ấy trong tôi có một cảm giác rất lạ, hình như tất cả mọi sự vất vả trong những ngày giảng dạy đã tan biến trong tôi, thay vào đó là cảm giác sung sướng và tự hào biết bao về ngôi trường mến yêu – trường trung học phổ thong Thới Lai. Tôi từ từ bước ra hàng ghế dành cho giáo viên, lòng cảm thấy phơi phới, vui sướng làm sao ấy! trước mắt tôi là những nụ cười rạng rỡ, những đôi mắt tròn xoe đầy náo nức của các em học sinh để đón chào ngày lễ tri ân các thầy cô giáo. Và bên cạnh tôi là các thầy các cô giáo, cũng ngập tràn niềm vui và niềm vinh dự cho một năm học cũ đã trôi qua, với đầy những thắng lợi và thành công của nhà trường trên trận đường trồng người của mình. Tôi hiểu được rằng, ngay giây phút này đây ai ai cũng tràn đầy niềm vui, nhưng riêng tôi niềm vui ấy gấp ngàn lần so với các đồng nghiệp vì đây là lần đầu tiên tôi được “tết thầy cô giáo”. Và thế rồi buổi lễ cũng đã bắt đầu và diễn ra một cách rất long trọng và trang nghiêm, đặc biệt là các bài diễn văn với nội dung thật xúc động, do chính các em học sinh đọc và diễn đạt rất cảm xúc về các công lao to lớn của các thầy cô giáo. Tôi bồi hồi nhớ lại những thầy cô đã dìu dắt tôi trong suốt thời gian qua.Và thầm mong thầy cô tôi luôn mạnh khỏe để dìu dắt tiếp những thế hệ sau. Phần đọc diễn văn xong, đến lúc các học sinh cài những bông hoa tươi thắm cho giáo viên. Tôi được một em học sinh lớp mười hai cài hoa hồng màu đỏ thắm trên áo. Lúc ấy, tôi cảm thấy thật sự rất hạnh phúc và tự nhiên trong lúc này tôi lại suy nghĩ mình có xứng đáng để được nhận bông hoa này không? Mình đã làm tròn trách nhiệm của một giáo viên trong một năm qua chưa? Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong lòng tôi và tôi cứ bâng khuâng mãi. Giờ làm lễ đã xong, học sinh ra về hết, đột nhiên có một học sinh nữ lớp 10B8 lại tặng tôi giỏ bông hồng rất đẹp và xinh xắn. Trong giỏ còn có một mảnh giấy xếp rất khéo tay với lời chúc “Chúc cô luôn vui vẻ và trẻ đẹp. Cô ơi! lớp em xin hứa từ nay chúng em sẽ cố gắng học hành và không làm cô buồn nữa”. Khi đọc đến những dòng chữ này, nước mắt tôi đã lăn dài trên má, những giọt nước mắt rơi trong ngày hai mươi tháng mười một đầu tiên của một cô giáo trẻ. Cảnh vật trước mắt tôi giờ đây bỗng dưng nhòe đi, làm tôi nhớ lại những ngày đầu tiên đặt chân lên bụt giảng của lớp 10B8, trước những cặp mắt non trẻ nhìn tôi đầy thiện cảm. Ôi! Những học sinh bé bổng của tôi, đang chờ đợi để đón nhận ở tôi nhiều điều. Và tôi sẽ cố gắng hết sức truyền đạt kiến thức cho các em với tấm lòng đầy nhiệt quyết của một giáo viên trẻ. Thế nhưng, sau nhiều lần thi và kiểm tra thì kết quả của lớp không như tôi mong muốn, tôi đã nhiều lần động viên và thay đổi cách thức truyền đạt cho các em nhưng kết quả vẫn không cải thiện. Niềm tin của tôi như bị dập tắt, tôi cảm thấy hụt hẫng và rất buồn. Đột nhiên hôm nay, tôi nhận được những lời hứa của lớp mà tôi đã từng đặt nhiều niềm tin để rồi thất vọng. Những lời hứa đó đã làm tôi có lại niềm tin và hy vọng vào học sinh của tôi. Tôi tự nhủ với lòng là sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để giáo dục các em, và tôi cố gắng sao cho những bài giảng của tôi sau này sẽ là những bài học về kiến thức giáo dục và đạo lí làm người cho các em học sinh của tôi, và tôi cũng hiểu rằng “Con người sinh ra đều có lòng hướng thiện là lòng hướng thiện đó nó có ra hoa kết trái và được xã hội gìn giữ hay bị thui chột đi là do sự giáo dục của gia đình, của nhà trường và các quan hệ xã hội”. Tôi sẽ góp mọt phần công sức nhỏ để hướng cái mầm hướng thiện được đơm hoa kết trái cho đời.

Tôi thầm cảm ơn lớp 10B8 đã tặng tôi món quà đối với tôi không có gì quý giá hơn là lời hứa đó trong ngày hai mươi tháng mười một này. Nó sẽ là một nguồn động lực để tôi tiếp tục phấn đấu cho sự nghiệp giáo dục nước nhà.

Trương Thị Mỹ Dung, Tổ Ngữ văn, THPT Thới Lai
Tin liên quan