Thứ năm, 09/10/2025 17:21:20
MỘT SỐ BÀI THƠ CỦA NHÀ THƠ PHAN VĂN TRỊ

Ngày: 30/10/2015

MỘT SỐ BÀI THƠ CỦA NHÀ THƠ PHAN VĂN TRỊ


Cá lia thia

Tác giả: Phan Văn Trị

Đồng loại sao ngươi chẳng ngỡ ngàng,
Hay là một lứa phải nung gan?
Trương vi so đọ vài gang nước,
Đâu miệng hơn thua nửa tấc nhang.
Rán súc giây lâu đà tróc vảy,
Nín hơi trót buổi lại phùng mang.
Ra tài cửa Võ chưa nên mặt,
Cắc cớ khen cho khéo nhộn nhàng.

Con cào cào

Tác giả: Phan Văn Trị

Chẳng biết cơ trời khéo khiến sao,
Trải qua mấy xứ cũng cào cào.
Hình như châu chấu, vàng pha xám,
Miệng tợ chuồn chuồn, thấp lại cao.
Hại lúa bởi ngươi nên cắc cớ,
Nhọc lòng cho kẻ đuổi lao xao.
Lời ngây dám hỏi quan lương thú,
Đuổi đó phòng loan tới xứ nào?

Câu cá

Tác giả: Phan Văn Trị

Ngươi hỡi Nghiêm Lăng có biết chăng?
Lòng ta ý gã đố ai bằng?
Nửa cần thú vị trời trời nước,
Một sợi kinh luân gió gió trăng.
Thao lược đã đành ngàn dặm bủa,
Giang sơn tóm rốc một tay phăn.
Xưa nay cũng một lòng sông Vị,
Mơ tưởng xe Châu biếng nói năng!


II

Lỗi phải thây ai, chẳng lụy cầu,
Sao bằng thong thả một cần câu.
Dòng ngân thả lưới dầu trưa sớm,
Đáy bích dòng tơ mặc tóm thâu.
Dựa bãi Nghiêm Lăng chơbì thới,
Neo gành Lữ Vọng nhắp công hầu.
Giang sơn thế để minh là thợ,
Sanh sát quyền ta thế biết đâu!

(Trích Danh Nhân Nước Nhà)

Tự thuật

Tác giả: Phan Văn Trị

(bài họa Tự Thuật của Tôn Thọ Tường)

Hơn thua chưa quyết đó cùng đây,
Chẵng đã nên ta phải thế này.
Bến Nghé quản bao cơn lửa cháy,
Cồn Rồng dầu mặc bụi tro bay.
Nuôi muông giết thỏ còn chờ thuở,
Bửa lưới săn nai cũng có ngày.
Đừng mượn hơi hùm rung nhát khỉ,
Lòng ta sắt đá, há lung lay?

---

Tự Thuật
(Tôn Thọ Tường)

Giang sơn ba tỉnh vẫn còn đây,
Trời đất, ai xui đến nỗi nầy?
Chớp nhoáng thẳng bon giây thép kéo,
Mây tuôn đen nghịt khói tầu bay.
Xăng văng, chậm tính, thương đôi chỗ,
Khấp khởi, riêng lo, biết những ngày.
Miệng cọp hàm rồng chưa dễ chọc,
Khuyên đàn con trẻ chớ thày lay.

Thơ con mèo

Tác giả: Phan Văn Trị

Mấy từng đài các sải chơn leo,
Nhảy lẹ chi cho bẳng giống mèo.
Chợt ngoảnh mặt hùm nhìn trực thị,
Chi cho lũ chuột dám vang reo.
Lung lăng sẵn có nhiều nanh vút,
Vằn vện đành không chút bụi meo.
Trăm tuổi hồn dầu về chín suối,
Nhắm lông để lại giúp trò nghèo.

Con rận

Tác giả: Phan Văn Trị

Mặt mũi mần ri, cũng có râu,
Cả đời chẳng biết dụng vào đâu?
Xôn xao trên mão chưa ra mặt,
Lục đục trong chăn cứ dục đầu.
Khuấy ngứa gầy dân chi khác rệp,
Ra công báo nước chẳng bằng trâu.
Khéo sanh trong thế chi cho nhộn,
Có có không không cũng chẳng cầu.

thptphanvantri
Tin liên quan