Chủ nhật, 22/12/2024 19:09:54
Thầy cô và những chuyến đò mải miết sang sông

Ngày: 12/11/2014

Dân gian xưa có câu “Muốn sang thì bắc cầu kiều/ Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”. Và không biết từ bao giờ, hình ảnh người thầy được ví với hình ảnh người lái đò trên dòng đời xuôi ngược. 

Năm tháng qua đi, trên dòng đời tấp nập đó, thầy vẫn thầm lặng đưa từng chuyến đò sang sông, nâng bước cho bao thế hệ học trò nên người.

Để tỏ lòng tri ân đến các thầy cô, nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11, Báo Giáo dục Việt Nam xin chia sẻ với bạn đọc một số bài thơ hay viết về thầy cô – người lái đò kính yêu.

1. Người lái đò

Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...  

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. 

Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

                                        Thảo Nguyên

2. Người lái đò thầm lặng

Thầm lặng những "chuyến đò không tên"
Cô trăn trở với bao "người khách lạ"
Học trò cô mỗi người đi một ngả
Mỗi bàn tay xây đắp một công trình

Cô thấy không khi mỗi buổi bình minh,
Sau đó là ánh hồng rạng rỡ,
Chính cô mang ánh hồng sớm đỏ
Ban tặng cho chúng em
Ánh hồng cô những tri thức không tên
Theo chúng em đến mọi miền đất lạ
Lòng cô mênh mông quá !
Khi cô luôn trở trăn về những nẻo vào đời

Em mang trong tim niềm kiêu hãnh ngọt lời
Vì được làm "khách lạ" trong chuyến đò không tên năm ấy
Trong sâu thẳm vẫn vang lời cô dạy:
"Em hãy đi bất cứ đâu khi tổ quốc cần..."

Ngày 20 tháng 11 đến gần
Em - một người "khách lạ" trong chuyến đò dạo ấy
Xin thành kính chúc cô, người đưa đò vĩ đại
Còn cuộc sống là còn cô mãi mãi
Người giáo viên của hôm nay và của cả mai sau

                                          (Sưu tầm)

3. Thưa Thầy 

Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa 

Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy 

                                    Tạ Nghi Lễ

4. Cô ơi

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô 

Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào 

Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền 

Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về 

Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!

                                      Thảo Thảo

5. Con với thầy

Con với thầy
Người dưng nước lã
Con với thầy
Khác nhau thế hệ

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình
Mười mấy ngàn ngày không gặp lại
Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình

Vẫn theo tôi những lời động viên
Mỗi khi tôi lầm lỡ
Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...

Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lên lấp lánh
Với tôi thầy ký thác
Thầy gửi tôi khát vọng người cha

Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!
Từng bước một tôi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...

                              Phạm Minh Dũng

6. Lời ru của thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

                                           Đoàn Vị Thượng

7. Nghĩ Về Thầy 

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm 
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước 
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược 
Thấp thoáng chao nghiêng... 
Khiến con chạnh nhớ về Người 
Và câu chuyện năm xưa... 

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa 
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược 
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước 
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò? 
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ 
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại 
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy 
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương. 

                                          (Sưu tầm)

8. Khi thầy về hưu 

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao. 

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao. 

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau? 

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi! 

                                          Lá Me

9. Lời trầm thầy tôi

Có những chiều hè, phượng đỏ rơi
Còn đâu năm cũ, sắp qua rồi.
Thương người bạn cũ, ân sâu nặng
Nhớ lại thầy xưa, tình chẳng phôi.

Muốn được cho đi, thầy phải có
Tâm thành đón nhận, lẽ trò tôi.
Cho không phải mất, tình muôn thuở.
Nhận được đời vui, nghĩa thế thôi.
ThuNT (sưu tầm)
Tin liên quan