NHỚ QUÊ HƯƠNG
Muốn gọi thật nhiều quê hương thân yêu
Tuổi thơ đó với bao chiều biêng biếc
Hoàng hôn tím đàn cò nghiêng chao lượn
Tiếng Nghé gọi đàn vang vọng mãi xa xăm!
Nhớ mùa Đông trong cái rét căm căm
Theo mẹ cấy chân tím bằm cắm đất
Trời đổi gió còn làm mưa lất phất
Thân Mẹ gầy rung bần bật che con
Chẳng bao giờ quên được sớm đầu non
Cha vác cuốc dọc đường mòn dẫn nước
Ruộng cày ải đợi mưa từ vụ trước
Hẹn mùa vàng thu hoạch được bội thu!
Nhớ trưa hè da diết những lời ru
Yêu Quê nhé mai cho dù khôn lớn
Công Cha, Mẹ là mênh mông chẳng gợn
Dẫu thế nào con ơi nhớ đừng quên!
Bước vào đời lời ru ấy vẳng bên
Ghi khắc lắm giữ tâm bền, chí vững
Quê hương đó mãi là nơi chứa đựng
Dìu con từ ngày lững chững tập đi!
Giấc mơ chiều văng vẳng tiếng chim Quy
Nỗi niềm kín chứa những gì se sắt
Có những lúc tim con như chợt thắt
Lúc nào lòng cũng lay lắt nhớ Quê hương!
(Hà Nhung)