CHỢ TẾT QUÊ
Trong sương mờ vẳng ai đó gọi nhau
Như đã hẹn phiên chợ sau lại đến
Đò đầy lắm cũng vừa thôi cập bến
Bước chân dồn nụ cười mến, câu chào...
Chợ họp rồi bằng âm điệu lao xao
Tiếng mời bán, lời rao hàng to nhỏ
Mùi hương nén quyện bay vào theo gió
Cuối chợ kìa chùm bóng đỏ bay bay!
Tất bật và thoăn thoắt những bàn tay
Nào là bó lá dong xanh dày hương đất
Thúng gạo nếp thơm gọi mời ngây ngất
Đỗ xanh tròn vừa phơi cất ngày qua...
Nghi ngút bay mùi bánh rán hàng quà
Những chiếc nón đội nhấp nhô trắng xoá
Bầy con trẻ thổi bóng bay phồng má
Lỡ vỡ rồi cười nghiêng ngả hê ha.
Mẹ già rồi gánh quẩy vẫn còn xa
Những nải chuối đẫy quả già vừa cắt
Chưa đến chợ niềm vui đầy khoé mắt
Gặp mấy Bà thời đi cắt cỏ trâu...
Chả vội mua cứ ăn đã miếng trầu
Không cần bán hỏi lâu nay có khỏe?
Phía cuối chợ hương xuân về he hé
Những cành đào gặp gió khẽ rung rinh.
Em gái cười hàm răng trắng thật xinh
Mang trọn một sắc xuân tình chan chứa
Chợ quê tết chẳng để mua- bán nữa
Nặng với đầy với chan chứa yêu thương.
Thoảng thơm nồng và phảng phất mùi hương
Của bùn đất, rạ rơm thường mộc mạc
Chợ ngày tết muôn đời không đổi khác
Xuân lại về nhớ man mác...chợ quê!
(Hà Nhung)