Thứ tư, 20/11/2024 07:45:51
Mẹ!

Ngày: 29/05/2013

Bài viết tri ân về Mẹ của em Ngô Hồng Xuyên lớp 12B7 năm học 2012-2013

Mẹ kính yêu!

Hôm nay, có lẽ rất nhiều người đang gửi đến thầy cô những lời tri ân ngọt ngào và sâu sắc nhất. Riêng con, con chỉ mong một ngày có thể bày tỏ hết những tình cảm của con dành cho mẹ. Giờ đây, con ngồi viết những dòng chữ này gửi cho mẹ. Bởi khi con nhìn lại, không thể nào ngờ được vòng quay của bánh xe thời gian. Nó dài lắm mẹ ạ. Mới đó mà đã mười tám năm, từ khi con còn trong nôi cho đến bây giờ con đã thực sự lớn thành người. Con hiểu đó là niềm hạnh phúc vô tận mà mẹ giành cho con dù tình yêu đó không cần nói lên thành lời.

Mẹ yêu! Tình thương của mẹ dành cho con là tấm gương cho thấy sự hiện diện của mẹ có ý nghĩa như thế nào đối với gia đình. Ngày con chào đời, ba bảo điều đầu tiên mà mẹ làm khi nhìn thấy con là hé một nụ cười thật tươi, thật hạnh phúc khi con được sinh ra, dù mẹ chưa biết con có thể làm gì khiến ba mẹ vui lòng!

Mẹ chỉ là một người phụ nữ nghèo, mỗi ngày phải ngồi tựa nơi góc chợ để đong đếm từng lon gạo đổi lấy cá. Con vẫn nhớ những ngày tháng cơ cực ấy. Mẹ chắt chiu từ đồng để lo cho chúng con ăn học, mong con không thua kém bạn bè. Con biết được rằng, sâu thẳm trong tâm hồn mẹ luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho con. Giờ đây, con đang sống lại những ký ức thuở ấu thơ mẹ ạ!

Con vẫn nhớ cái ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Mẹ nắm tay và dẫn con đến ngôi trường bé nhỏ. Trường chỉ cách nhà bốn trăm mét thôi. Vậy mà mẹ chẳng bao giờ buông tay con. “Mẹ sợ con lạc mất mà!”. Câu nói ấy của con khiến mẹ phì cười và cho rằng có lẽ con nói đúng. Trường làng của mình nghèo lắm mẹ ạ! Nó cũ kỹ đơn sơ, tấm bảng mang tên trường cũng vậy, nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào nếu chỉ cần một cơn gió lùa qua. Còn con của mẹ thuở ấy chỉ là một cô bé nhỏ xíu, chẳng cao to bằng ai, lúc nào cũng rụt rè. Và vì thế mẹ sợ con chẳng theo kịp bạn bè nên đã tìm mọi cách để đưa con lên trường huyện học. Dù đường xa nhưng ba năm liền ngày nào mẹ cũng đi cùng con. Đưa con đến trường mẹ tất bật chạy vê nhà chuẩn bị cơm nước, đến giờ chạy lại đón con. Ngày nào cũng vậy, khiến cho đôi dép lào cũng phải mòn đi theo năm tháng. Thấy mồ hôi ướt lả con bảo:”Mẹ ơi từ nay con tự đến trường được, mẹ không cần đưa rước đâu ạ!” mẹ cười nhẹ rồi lắc đầu, chắc có lẽ mẹ vẫn chưa tin vào khả năng của cô bé học lớp ba hả mẹ? Con vẫn nhớ ngày mẹ dạy con “Ráng học để làm người”. Con không hiểu câu nói ấy nghĩa là gì cả, hai chữ làm người mà mẹ bảo là sao nhỉ? Chẳng phải mình đang sống và đang làm người đó sao? Mẹ thật thích nói đùa. Nhưng rồi hai chữ ấy lại in sâu vào tâm trí con khi nghe mẹ dặn dò phải nhớ cho kĩ. Mỗi lần cắp sách đi học, lang thang trên đường con lại lép nhé hai chữ “làm người”. Ngày qua ngày, cho đến tận bây giờ con mới hiểu hai chữ làm người ý nghĩa thật sự là chi và nó khó thực hiện ra sao trong suốt quá trình con phấn đấu. ĐÓ là bài học quí giá mà mẹ dành cho con. Con sẽ khắc ghi mãi mãi trong tim mình để cố gắng mẹ ạ! Bởi chưa bao giờ bày tỏ với mẹ nên con chẳng bao giờ biết một thứ tình cảm làm xao động con tim. Nhưng từ những việc mẹ làm, mẹ dạy, con thấu mẹ là người duy nhất ngoài ba quan tâm lo lắng cho đàn con bốn đứa từ khi lọt lòng mà chẳng vãn than. Giờ đây, tóc mẹ đã điểm nhiều sợ bạc bởi mẹ lúc nào cũng chăm chú làm việc quần quật không kể thời gian. Tối đến phải chờ đến khi đàn con ngủ một giấc no nê mẹ mới nhắm mắt. Mỗi bữa ăn, cái gì gọi là ngon nhất mẹ đều dành cho con cả! Mới đây, ba bắt đầu bệnh, mẹ phải tiếp tục thay ba gồng gánh về mọi mặt, từ kinh tế cho gia đình, từ cái áo, cái quần, từ miếng ăn, giấc ngủ. Rồi những ngày thi cuối cấp mẹ thay ba ngồi cạnh con suốt năm, sáu giờ liền. Chỉ mấy tháng trôi qua mà gương mặt mẹ hằn lên những vết nhăn. Những vết nhăn ấy là do những năm tháng nhọc nhằn còn theo mãi bên mẹ.

Mẹ hiền của con ơi! Cái gì gọi là vui vẻ, cái gì gọi là hạnh phúc khi con sống trên cõi đời này mẹ đã mang đến cho con tất cả rồi! Và mẹ ơi, giờ con gái của mẹ đã lớn, con sắp tốt nghiệp phổ thông và chuẩn bị hành trang bước vào tương lai. Con đường phía trước xa vời quá mẹ ạ! Vũ trụ ngày càng rộng lớn bao nhiêu thì con càng thấy mình nhỏ bé bấy nhiêu. Thật diễm phúc cho con khi từ trước đến giờ bên con luôn có mẹ. Có những đêm con trăn trở bởi những phút giây con được yêu thương bằng tình cảm thiêng liêng của mẹ nhưng con chưa bao giờ cảm ơn mẹ, chưa bao giờ làm điều gì khiến mẹ vui lòng cả! Con xin lỗi mẹ không biết con sẽ sống ra sao nếu cuộc đời này trở nên vắng bóng mẹ.Con sợ lắm. Sợ một ngày mẹ sẽ xa rời con, lúc ấy con phải làm gì? Có những lúc vô tình mẹ bảo:”Mẹ mệt muốn chết!”, thì giọng con nghèn nghẹn tự khi nào:”Con không muốn mẹ chết! Mẹ chết rồi thì ai sẽ chăm sóc con! . . . “ Hoặc lúc con bệnh thì ai sẽ nấu cháo con ăn? Mỗi khi nghĩ đến điều đó con lại càng muốn gần mẹ, chẳng muốn xa mẹ một phút nào, một giây nào cả. Con ước ao những kỉ niệm ấu thơ sẽ trở về một lần nữa và sống mãi trong con để con được nằm gọn trong vòng tay mẹ, cảm giác được sự che chở của người mẹ hiền.

Mẹ ơi! Khi nào ngòi bút đặt xuống trang giấy trắng, nhìn lại quãng đường mà con và mẹ đi qua, dài bao nhiêu thì con lại càng muốn nói thương mẹ bấy nhiêu lần. Con thấy lòng mình bỗng dưng buồn bã. Bở có những phút con thờ ơ trước sự vất vả của mẹ, trách móc và thậm chí so sánh mẹ với mẹ của bạn bè! Đôi lúc đi học về thấy bụng đói, con lật đật đi tìm cơm nhưng con chưa bao giờ bảo:”Mẹ đã ăn chưa?” hay nói với mẹ một câu:”Mẹ ơi, cùng ăn cơm với con nhé!”. Chưa một lần như thế. Mẹ hãy tha thứ những phút giây dại khờ ấy cho con trẻ nhé mẹ.

Mẹ kính yêu! Tình thương và sự che chở của mẹ suốt đời này con sẽ luôn ghi nhớ dù chẳng biết bao giờ con đền đáp hết công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. Con không có ngôn từ nào để diễn đạt tình thương bao la ấy. Bởi có những lời đã nói ra rồi nhưng cũng có biết bao điều con chưa bao giờ bày tỏ được. Tình cảm của con chỉ dành trọn trong câu nói “Con yêu mẹ”. Con thực sự hạnh phúc khi trên đời được làm con của mẹ và mẹ là mẹ của con. Cảm ơn mẹ đã nuôi dưỡng đến ngày con trưởng thành. Mẹ không lùi bước dù gặp bao nhiêu khó khăn, gian khổ. Con đã lớn và giờ con sẽ cố gắng là niệm tự hào của mẹ, mẹ ạ. Mẹ hãy cho con cơ hội ấy. Mẹ ơi! Trong con mẹ chính là dòng suối diệu hiền. Mẹ là tiếng hát thần tiên đưa con vào giấc ngủ bình yên mẹ là ngọn đuốc mỗi khi bước chân con lạc lối. Con luôn vững tin rằng mẹ mãi mãi là hơi ấm sưởi ấm trái tim con.

Từ trước đến giờ mẹ luôn là người hi sinh cho con mà không hề đòi con phải trả công. Nhìn mẹ, con lạ nghĩ đến bao nhiêu người mẹ khác, họ cũng có con, con chợt nghĩ và tin rằng họ cũng đang hạnh phúc khi họ có mẹ như con có mẹ vậy. Nhưng mẹ tuyệt vời hơn bởi trong lòng con mẹ lúc nào cũng là người phụ nữ đẹp nhất mà con hằng yêu quí và kính trọng. Con hứa sẽ khắc ghi những kỉ niệm đẹp cũng như những lời dạy ngọt nào mà mẹ dành cho tặng con. Con yêu của mẹ sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân trong bước đường tương lai để mẹ luôn được an lòng vui vẻ mẹ ạ!

“Hạnh phúc thay người nào được thượng đế ban tặng một người mẹ hiền” – Người đó là con. Thật vậy, hạnh phúc thực sự của con trong cuộc đời này là có mẹ, mẹ đã cho con tất cả rồi, mẹ là cuộc đời của con. Còn rất nhiều điều con muốn nói cùng mẹ nhưng con không đủ can đảm mẹ ơi, cà con cũng hiểu rằng không có từ ngữ nào có thể diễn đạt được tình cảm bao la trời biển ấy. Giờ con chỉ biết cầu mong mẹ mãi mãi ở cạnh con. Cùng con đi hết đoạn đường này. Con chúc mẹ luôn khỏe, luôn bình anh, mẹ là người quan trọng nhất đối với con trong cuộc đời này. “Con yêu mẹ nhiều lắm” mẹ ạ!

Con Yêu Của Mẹ

Ngô Hồng Xuyên, học sinh lớp 12B7 trường THPT Thới Lai.
Tin liên quan