Ngày đăng : 13-10-2015
Thằng em trai chị dại, trót lỡ để nó có bầu. Đám cưới diễn ra vội vàng, hai bên gia đình vọn vẹn 2 lần gặp mặt. Ngày cưới, cái thai cũng được hơn 5 tháng.
Hôm dẫn nó về, cả nhà chị mắng nhiếc thằng em thậm tệ. Lần đầu tiên ra mắt, con bé “tay không bắt giặc”, ăn mặc lố lăng kèm theo khuôn mặt dày cộm phấn son. Nó không phụ giúp mẹ chị nấu cơm, kêu ốm nghén không chịu được mùi dầu mỡ. Đến bữa ăn, nó sưng sỉa, chê món này món kia không ăn được. Mẹ chị buồn lắm. Bố chị gắt lên, cấm cửa, nhưng thằng con quý tử đã trót dại với con người ta, bố mẹ đành xuôi ý mà đón nó về.
Ông bà có mỗi cậu con trai nên cưng chiều từ nhỏ. Thằng bé ngoan và hiền lành, bố mẹ chị lại càng thương. Từ ngày vợ nó về làm dâu, chưa ngày nào gia đình chị được yên. Mẹ chị càng vất vả hơn, dậy sớm thức khuya, làm món này món nọ cho con dâu dưỡng thai. Vậy mà con bé có biết điều đâu, vẫn dở thói đỏng đảnh, nạt nộ gia đình chồng. Thằng em chị thì sợ vợ một phép, chẳng dám hé răng nửa lời. Bố chị cũng chẳng thèm động chạm đến.
Hôm chị đến nhà thăm mẹ ốm, thấy mẹ quần quật dưới bếp lau dọn, nó ngồi ghế xem ti vi. Chị nhìn mà sôi máu. Không muốn mang tiếng chị chồng em dâu, chị đưa bà lên nhà nghỉ ngơi, lặng lẽ phụ mẹ. Nó cất giọng trống không, ra lệnh: “Cháo chân giò được chưa, làm gì mà lâu thế?”. Chị không kìm nổi nữa, thắng giọng nói: “Em không biết mẹ ốm à? Sao em không tự ra lấy đi”. Nó chẳng thèm nhìn chị, giọng lảnh lót: “Bụng này đi sao được”. Chị ngẫm cái cảnh mẹ phục tùng nó mà điên ruột: “Em về nhà này phải sống có ý tứ chút, cái gì làm được thì tự làm, đừng có sai mẹ nữa”. Nó cười khểnh: “Chị lấy chồng rồi, đến thăm mẹ thì thăm đi mà về, sao đến dạy khôn tôi?”. Nó đuổi chị, giọng như chủ nhà. Mẹ chị thấy to tiếng, hắng giọng gọi chị vào phòng. Thương mẹ, thương thằng em dại và đứa cháu trong bụng nó, chị cũng thôi.
Bố chị nghe chuyện, cho vợ chồng nó ra ở riêng. Vợ nó hằn giọng thách thức: “Vậy cháu ông bà có chuyện gì thì đừng có trách con đấy!”. Bố chị quát lớn: “Con của chúng mày, đẻ thì tự mà nuôi”. Nó sưng mặt, lôi chồng sền sệt vào phòng, vác đồ sang mẹ đẻ. Nhà thông gia bên đó cũng không vừa, có lần sang nói móc bố mẹ chị bạc đãi con dâu.
Được hơn 1 tháng, hai vợ chồng nó vác nhau về, đòi bố mẹ chị chia đất để ở riêng. Bố nóng mặt, đuổi thẳng cổ: “Loại con cái như mày, tao không thiết”.
Bố mẹ chị đau lòng lắm, mắng thằng con dại dột, nhu nhược. Bố hằn giọng buồn tủi nhìn thằng em: “Mày kém cỏi vậy thì đời mày khổ”. Thằng em chị cúi mặt đi. Chị biết, nếu nó không trị cô vợ hỗn láo của nó thì cả đời nó sẽ chẳng yên ổn. Chị thương bố mẹ lắm, chẳng biết làm gì với cô em dâu bất trị này.
Hương Hồng